Thế Trường lôi Minh Châu ra khỏi nơi tổ chức tiệc, cả quá trình cô đều im lặng không mở miệng.
Minh Châu lén lút nhìn Thế Trường thì thấy sắc mặt của anh đã khá hơn vừa rồi rất nhiều, trong lòng cô cũng thở phào một hơi.
Cô thích anh nhưng cũng sợ anh. Sợ anh khiến cô chịu nhục nhã trước mặt đám đông. Cô không muốn trải qua tình huống xấu hổ đó thêm một lần nào nữa.
Nhưng mà may mắn anh đã kéo cô rời đi.
Minh Châu nắm chặt chuỗi hạt trong tay, thầm nghĩ có lẽ nó thật sự mang lại khởi đầu tốt đẹp cho anh và cô.
Trong đầu suy nghĩ miên man, Minh Châu không chú ý đụng vào lưng của Thế Trường, anh cau mày quay lại nhìn cô, sau đó tầm mắt rơi xuống chuỗi hạt trong tay cô.
Sắc mặt của anh lập tức trầm xuống, không nói hai lời đoạt lấy chuỗi hạt.
Minh Châu hoảng hốt buộc miệng thốt lên:
“Trả cho em.”
Thế Trường chỉ muốn cướp lấy chuỗi hạt để nhìn thử đồ mà người đàn ông khác đưa cho Minh Châu có gì hay ho, nhưng thấy cô nóng vội đòi lại như vậy, ngọn lửa ghen tuông lại cuồn cuộn bốc lên trong tâm trí anh.
“Trả cho cô à? Nằm mơ đi!”
“Thế Trường anh làm gì vậy? Cầu xin anh trả nó cho em đi được không?”
“Cầu xin tôi?”
Thế Trường trợn mắt sửng sốt, anh không ngờ cô lại coi trọng đồ do Túc Mạch tặng đến vậy, rõ ràng hai người chỉ mới quen biết nhau thôi mà?
Chẳng lẽ hai người không phải mới quen mà đã sớm thông đồng cắm sừng anh rồi? Thảo nào ông Thịnh nhất quyết muốn anh dẫn Minh Châu tới, hóa ra là tạo điều kiện cho con trai dây dưa với phụ nữ đã có chồng.
Càng nghĩ càng giận, Thế Trường cong môi lộ ra nụ cười dữ tợn, anh bèn vung tay ném chuỗi hạt ra ngoài.
Ngay tại khoảnh khắc chuỗi hạt bị Thế Trường ném đi, trái tim của Minh Châu cũng chết lặng.
Vành mắt của cô đỏ lên, ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt chua xót khó tin, cô nói:
“Thế Trường, anh luôn tự cho bản thân là đúng, vĩnh viễn không thấu hiểu tấm chân tình của người khác. Em thật sự rất ghét anh!”
Nói xong, Minh Châu cắn chặt răng chạy tới nơi chuỗi hạt rơi xuống.
Nơi đó đặt một hàng các chậu hoa nguyệt quý đầy gai nhọn, Thế Trường thấy vậy hét lên:
“Minh Châu, cô điên rồi đúng không?”
“Em bị điên cũng không liên quan tới anh.”
Minh Châu kiên định chạy tới chỗ của mấy chậu hoa, đang định vói tay vào trong tìm kiếm thì bị Thế Trường kéo lại.
“Chỉ là một chuỗi hạt rách nát thôi, cô có cần phải tìm về không?”
“Thế Trường, anh không hiểu đâu.”
Nó không chỉ là một chuỗi hạt, nó còn đại biểu cho hy vọng nhỏ nhoi trong lòng cô. Mất rồi tìm lại được, cũng giống như tình yêu của anh vậy.
Nhưng cuối cùng nó lại bị chính tay Thế Trường vứt bỏ, nếu cô không tìm về chẳng khác nào hy vọng mong manh kia cũng bị dập tắt.
Thế Trường nhíu mày, cô nói anh không hiểu, nhưng anh không hiểu cái gì?
Cô trân trọng quà do Túc Mạch tặng như vậy có phải đang nói cô có cảm tình với anh ta hay không?
Sao có thể? Cô chỉ được thích một mình anh thôi!
Thế Trường tức giận nắm lấy cổ tay của Minh Châu, nghiến răng nói:
“Đi về với tôi.”
Nào ngờ Minh Châu hất tay anh ra lạnh lùng nói:
“Anh tránh ra đi, em không muốn nói chuyện với anh.”
Thế Trường hơi ngẩn người, bởi vì đây là lần đầu tiên Minh Châu dám đuổi anh đi. Ngay sau đó sắc mặt của anh trở nên âm u, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau kêu ken két.
“Được! Cô ở đây tìm cho tôi! Tìm thấy mới được trả lời!”
Dứt câu anh xoay người rời đi không thèm quan tâm Minh Châu nữa.
Gió đêm mang theo hơi ẩm thổi tới.
Một mình Minh Châu vẫn ở chỗ mấy chậu hoa tìm kiếm chuỗi hạt, nước mắt lại không khống chế được mà rơi xuống, trong lòng cực kỳ tủi hổ.
Người ta vứt cô như vứt rác, cô lại ngồi mấy tiếng đồng hồ ở đây, chịu đựng bị gai nhọn đâm vào bàn tay cũng nhất quyết muốn tìm ra món quà anh đã tặng cô.
Trông cô có đê tiện hay không chứ?
Thế Trường ngồi trong xe hút thuốc, tay anh gác trên cạnh cửa xe nên có thể cảm nhận được vài hạt mưa nhỏ đang rơi xuống.
Anh đương nhiên không quên chuyện Minh Châu bị quáng gà cho nên mới luôn ở trong xe đợi cô, nhưng đã mấy tiếng đồng hồ rồi không thấy cô đi ra, chẳng lẽ cô muốn đội mưa để tìm món đồ rác rưởi kia sao?
“Mẹ kiếp!”
Thế Trường mở cửa xe ra trở ngược vào trong tìm Minh Châu.
Lúc anh nhìn thấy cô thì cả người cô đã vô cùng chật vật.
Quần áo của cô dính đầy bùn đất lại còn bị gai của hoa nguyệt quý cắt rách vài chỗ, mà bản thân cô thì gần như chui vào giữa những chậu hoa tìm kiếm chuỗi hạt, nếu nhìn không kỹ sẽ không thấy cô đâu.
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên một tiếng sấm rung trời cắt ngang màn đêm vang lên.
Minh Châu giật mình, cả cơ thể co ro vào một góc không ngừng run rẩy.
Thế Trường vốn đang tức giận, thấy cô thành ra thế này lại đau lòng, sau cùng khom người nắm tay cô kéo ra, lớn tiếng trách mắng:
“Cô nhìn lại bộ dạng của mình đi, còn ra thể thống gì nữa? Mau theo tôi về nhà!”