“Minh Châu, anh cầu xin cho em cả đời bình an.”
Đó là câu Thế Trường đã từng nói với Minh Châu khi tặng cô chuỗi hạt này.
Minh Châu nhìn nó, khóe môi hơi cong, vành mắt lại không khỏi đỏ lên.
Cô vốn cho rằng chuỗi hạt mất chính là điềm báo cô nên chấm dứt đoạn tình cảm đau khổ với Thế Trường, bây giờ nó quay về bên cô, có khi nào là một dấu hiệu tốt không?
Minh Châu ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen nhánh lấp lánh ánh sao, cô mỉm cười nói:
“Cảm ơn anh, Túc Mạch.”
Minh Châu ôm chuỗi hạt vào lòng, dịu dàng ngắm nhìn nó như đang nhìn báu vật trân quý nhất trên đời.
Mà ở nơi xa, Thế Trường thấy cô nhận đồ từ Túc Mạch, biểu cảm lại vui vẻ hạnh phúc như vậy, trong lòng tức khắc hụt hẫng.
Chỉ mới quen biết thôi, sao cô lại nhận quà từ người đàn ông khác, hơn nữa còn cười ngọt ngào với anh ta nữa chứ?
Cô đã từng cười với anh như vậy chưa?
Làm như nhận ra tầm mắt của Thế Trường đang nhìn về phía Minh Châu và Túc Mạch, khách khưa xung quanh lại bắt đầu bàn tán.
“Cô biết tại sao vừa rồi cậu Túc Mạch lại đuổi vợ chồng ông Dương ra ngoài không?”
“Hình như là vì cô ả Minh Châu kia đấy. Chậc, thủ đoạn của cô ta quá cao siêu, vừa mới gài bẫy để Thế Trường cưới cô ta xong chưa được bao lâu đã quyến rũ con trai của chủ tịch tập đoàn TM. Đúng là hồ ly tinh chuyển thế mà!”
“Thủ đoạn cao siêu gì chứ? Đồ đê tiện lả lơi ong bướm thì có. Tôi thấy cặp sừng trên đầu Thế Trường đã dài cả mét rồi đấy.”
Mặc dù những người này đã đè thấp âm lượng nhưng Thế Trường vẫn nghe rõ mồn một sự việc, sắc mặt của anh lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Sau đó anh xoay người bước về phía đám đông đang bàn tán, lạnh lùng nói:
“Chuyện của gia đình tôi khi nào đến phiên các người nhúng mũi vào? Nếu còn muốn lăn lộn ngoài xã hội thì ngậm chặt cái miệng của mình lại đi.”
Một câu nói này của Thế Trường trực tiếp chặn họng đám người nhiều chuyện.
Nói xấu sau lưng người ta còn bị người ta vạch mặt tại trận khiến họ cảm thấy rất xấu hổ, hơn hết cũng không ai muốn đắc tội với Thế Trường, vì thế mọi người đều ngậm miệng không dám hó hé gì nữa.
Thế Trường liếc xéo họ một cái rồi sải bước đi đến chỗ của Minh Châu, anh biết cô và Túc Mạch mới gặp nhau chưa đầy một tiếng, chắc chắn sẽ không có gian tình như những gì người ta nói, nhưng trong lòng vẫn không khỏi khó chịu.
Minh Châu cũng phát hiện Thế Trường đang tiến về phía mình, nhìn vẻ mặt không vui của anh, cô lập tức căng thẳng.
Thế Trường thấy cô sợ hãi nhìn mình, trong lòng càng khó chịu, vừa rồi còn nói cười vui vẻ với Túc Mạch, gặp anh xong lại khiếp đảm tựa như đụng phải ma quỷ sao?
“Sao hả? Tôi mới rời đi chưa được một tiếng đồng hồ mà cô lại gây ra họa gì bắt tôi thu dọn cho à?”
“Không... em không có...”
Minh Châu cúi thấp đầu của mình xuống, giọng nói lí nhí gần như không nghe được.
“Cô còn dám giảo biện? Vậy nhân vật chính đang bị mọi người bàn tán là ai hả?”
“Xin... xin lỗi...”
Rõ ràng không làm gì sai nhưng Minh Châu vẫn cúi đầu nhận lỗi, điều này làm đầu lông mày của Túc Mạch nhăn lại thật chặt, anh ta nói:
“Tổng giám đốc Trường, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi. Minh Châu không hề...”
“Ngại quá, đây là chuyện của nhà tôi.”
Thế Trường trực tiếp cắt ngang lời nói của Túc Mạch.
“Tôi nghĩ cậu không cần nhọc lòng về chuyện của gia đình tôi đâu.”
Dứt câu Thế Trường giơ tay ra lôi Minh Châu về phía mình, sau đó nhìn ông Thịnh, nói:
“Chú Thịnh, chuyện mà chúng ta vừa bàn bạc cứ quyết định như vậy đi. Nhà tôi còn có việc nên về trước, lần sau sẽ tới nhà thăm chú.”
“Được được, cậu Thế Trường đi thong thả nhé.”
Ông Thịnh cười tươi tiễn Thế Trường ra về. Mắt thấy Minh Châu sắp đi, Túc Mạch vội lên tiếng gọi lại:
“Minh Châu...”
“Câm ngay thằng nhãi ranh này!”
Ông Thịnh lập tức túm cổ áo của con trai lôi vào trong phòng chờ, tức giận răn dạy:
“Con làm cái gì vậy? Thế Trường là đối tác làm ăn lớn nhất của tập đoàn nhà chúng ta, cho nên con tuyệt đối đừng nhúng tay vào chuyện nhà của cậu ta! Con và cô Minh Châu kia không quen biết, giúp đỡ cô ấy đến mức này đã là tận tình tận nghĩa rồi. Trên đời có rất nhiều người đáng thương, con không thể vung lòng tốt một cách bừa bãi như vậy được.”
Chỉ cần là người trong giới thượng lưu, ai chẳng biết Thế Trường ghét Minh Châu đến cỡ nào, vậy mà con trai của ông ấy còn đòi làm anh hùng, đúng là ngựa non háu đá mà.
Túc Mạch vẫn không cam lòng, anh ta nhăn mặt nói:
“Nhưng anh ta đã hiểu lầm Minh Châu, còn nói nặng lời với cô ấy nữa.”
“Đó không phải chuyện con nên quan tâm!”
Ông Thịnh hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Khi nào con có thể làm tập đoàn của chúng ta không bị bất kỳ xí nghiệp nào khống chế thì dù con có làm cái gì ba cũng sẽ không ngăn cản.”