Xin Lỗi, Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi

Chương 11: Cô ấy chỉ là hạng dối trá




Thế Trường ôm Minh Châu đặt lên ghế phụ xe hơi, sau đó duỗi tay kéo đai an toàn cho cô.

“Là ai đó?”

Minh Châu đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng đẩy người đang động chạm vào cơ thể của mình ra.

Thế Trường bị Minh Châu đẩy va vào cốp xe, đầu ẩn ẩn đau, đôi mắt của anh híp lại lộ ra sự nguy hiểm.

Bây giờ người phụ nữ này mới biết sợ à? Là ai vừa rồi ngủ say như chết? Còn dám đẩy anh, đúng là chán sống mà!

Nhìn dáng vẻ khinh hoảng thất thố của cô, không hiểu sao trong lòng anh lại khó chịu.

Anh nắm chặt cằm của cô, trong đầu bỗng sinh ra trò đùa ác ý, vì thế anh cúi đầu ngậm lấy cánh môi của cô. Anh muốn biết khi cô sợ hãi sẽ trông như thế nào.

Hàm răng của Minh Châu nhanh chóng bị cạy ra, đầu lưỡi mềm mại của đối phương càn quét khắp khoang miệng của cô.

Nhưng kỳ lạ là Minh Châu không phản kháng, thậm chí tay còn vịn lấy bả vai của anh đón lấy nụ hôn này.

“Ngay cả phản kháng cũng không làm, cô rẻ mạt đến vậy sao?”

Thế Trường tức giận nghiến răng buông lời sỉ nhục:

“Có phải mặc kệ là ai, chỉ cần là đàn ông thì cô đều dạng chân ra cho người ta chơi không?”

Minh Châu vô cùng bình tĩnh trước những lời trào phúng của Thế Trường, hóa ra nghe anh mắng nhiều, cô cũng sẽ chai lỳ không đau lòng.

Cô nói:

“Thế Trường, em biết là anh.”

“Nói dối! Tôi còn không mở miệng thì sao cô biết là tôi?”

“Sao lại không chứ?”

Minh Châu cười khổ.

“Mùi hương của anh, xúc cảm của anh, toàn bộ thuộc về anh, có lẽ trên đời này cũng chỉ có em biết rõ mà thôi.”

Thế Trường nhăn mặt, người phụ nữ này lại nổi điên nữa rồi.

Từ sau khi anh mất trí nhớ, cô luôn nói những lời khó hiểu, rõ ràng tất cả họ hàng nhà anh đều nói cô vô sỉ ích kỷ, ngay cả Minh Ngọc cũng bị cô ức hiếp rất nhiều lần, ấy thế mà bây giờ cô lại làm như anh và cô từng yêu nhau vậy.

Anh tức giận bóp cổ của cô, hạ giọng cảnh cáo:

“Đừng có mà ăn nói bậy bạ!”

Minh Châu im lặng nghiêng mặt đi, cô biết rõ anh sẽ không tin, cớ sao còn ôm hy vọng thay đổi suy nghĩ của anh chứ?

Thấy Minh Châu như vậy, Thế Trường càng phẫn nộ, trong lòng chán ghét cô đến cực điểm.

Vừa rồi anh bị điên hay sao mà lại đi lo lắng cho hạng người đê tiện vô liêm sỉ nảy?

Loại người trăm phương ngàn kế hãm hại người khác như cô không hề đáng được quan tâm lo lắng.

Thế Trường tăng thêm lực độ ở tay, mặt của Minh Châu ngày càng đỏ lên, cô há miệng cố hít lấy không khí, cổ họng đau đớn như bị bẽ gãy.

Ngay khi Minh Châu sắp ngất đi, Thế Trường rốt cuộc cũng buông tay, anh không thèm nhìn cô lấy một cái trở về ghế lái phóng nhanh về nhà.

Về tới nhà, anh bật sáng toàn bộ đèn trong phòng khách, ánh sáng đến quá bất ngờ khiến đôi mắt của Minh Châu hơi đau buốt, lại nghe anh ra lệnh:

“Đi tắm đi, dơ bẩn muốn chết!”

Minh Châu không nói gì lặng lẽ bước vào phòng tắm, ngăm mình trong bồn nước cảm nhận sự mệt mỏi đến từ tinh thần và thể xác.

“Sẽ có một ngày anh ấy nhớ lại thôi.”

Minh Châu tự thôi miên bản thân.

Tình yêu lúc trước của hai người quá đẹp, cô không muốn từ bỏ sớm như vậy, nếu lỡ như cô rời đi rồi anh nhớ lại thì biết làm sao?

Chung quy vẫn mang quá nhiều tiếc nuối, không dễ dàng buông tay.

Đêm đến, Thế Trường nằm đè lên người Minh Châu, thô bạo xâm chiếm cơ thể của cô, rõ ràng ghét cô tận xương tủy nhưng cơ thể lại vô cùng ham muốn cô.

Mâu thuẫn như thế khiến anh phát điên.