Xin Lỗi, Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi

Chương 10: Cô ấy bị quáng gà




Bên trong video là khung cảnh đường phố tấp nập về đêm, xe cộ đang lưu thông trên đường đột nhiên thắng gấp lại, tiếp theo là vô số tiếng còi xe và tiếng chửi mắng inh ỏi.

Mà kẻ đầu sỏ tạo nên tình huống hỗn loạn này là một cô gái ngã sõng soài giữa đường.

Mặc dù ánh sáng hơi mờ nhưng Thế Trường nhận ra cô gái kia chính là Minh Châu.

Lúc này Minh Châu khó khăn đứng dậy rồi đưa tay ra phía trước, chân lại chần chừ không chịu bước đi trông không khác gì một người mù đã mất phương hướng.

Người đăng video còn đăng dòng tiêu đề:

[Không biết con mù này từ đâu ra tự dưng nhào xuống lòng đường, chúng tôi sợ bị ăn vạ nên không ai dám giúp đỡ cả.]

Thế Trường nhíu mày, trong lòng cực kỳ khó chịu khi Minh Châu bị người ta gọi là con mù, anh hỏi:

“Minh Châu bị làm sao vậy?”

“Cậu chủ, cô Minh Châu mắc chứng quáng gà rất nghiêm trọng, vào buổi tối sẽ không thấy gì cả.”

Nghe vậy tâm trạng của Thế Trường càng tệ hơn, một cảm giác nôn nao khuấy đảo tâm trí của anh.

Tại sao anh lại không biết cô bị quáng gà chứ?

Đã vậy anh còn ném cô trên đường giữa trời tối, lỡ như những chiếc xe kia thắng không kịp, hậu quả thế nào anh thật sự không dám tưởng tượng.

Thế Trường đứng dậy cầm áo khoác tiến ra cửa, vừa đi vừa rống giận:

“Sao vừa rồi chú không cho tôi biết hả?”

Quản gia cảm thấy rất uất ức, ông ấy nói:

“Lúc nãy tôi đã nhắc cậu về đôi mắt của cô Minh Châu rồi còn gì?”

Thế Trường cắn chặt răng, ông ấy nói vậy làm sao anh biết được? Nếu anh biết cô không nhìn thấy chắc chắn đã không bỏ cô lại rồi.

Mặc dù anh ghét Minh Châu nhưng không muốn bản thân là nguyên nhân khiến cô bị thương, bởi vì tận sâu trong ký ức, có thứ gì đó đang mách bảo anh không được đối xử tệ với cô.

Thế Trường không nói nữa, trực tiếp cầm chìa khóa xe bước ra khỏi nhà, quản gia nhìn theo bóng lưng của anh, âm thầm thở dài.

Trong tiềm thức cậu chủ vẫn rất yêu cô Minh Châu, nhưng tại sao luôn phủ nhận mách bảo của trái tim mà liên tục làm tổn thương cô chứ?

Bên này, Minh Châu sợ mình lại ngã xuống đường nên chỉ có thể đứng cạnh lan can không dám nhúc nhích, nếu không có ai giúp đỡ, có lẽ đêm nay cô phải trải qua ở chỗ này rồi.

Minh Châu ngồi xuống đất, toàn thân co ro thu vào một góc, cô sợ hãi ôm lấy chân của mình, ký ức ngày thơ ấu nhanh chóng ùa về.

Khi đó Thế Trường thời niên thiếu đã từng nói với cô rằng:

“Minh Châu, em phải nhớ kỹ, nếu em không tìm thấy anh thì phải ở yên một chỗ chờ anh, anh nhất định sẽ tới che chở cho em.”

Minh Châu nghĩ tới đây nhịn không được bật cười, nước mắt lại tự động trào ra, trong lòng chua xót không thôi.

Hiện tại anh đã quên sạch chuyện giữa hai người rồi, ngay cả lời hứa cũng không ngớ, vậy nên anh sẽ không đến tìm cô đâu nhỉ?

Minh Châu mệt mỏi tựa đầu vào lan can nhắm mắt lại, gió lạnh khiến cô ngủ không an ổn nhưng mí mắt lại không cách nào mở ra được.

“Mẹ nó, cuối cùng cũng tìm được cô rồi!”

Thế Trướng nghiến chặt răng nhìn người phụ nữ đang dựa vào lan can ngủ ngon lành trước mặt, anh tìm cô mấy tiếng đồng hồ, kết quả cô lại ngủ ở đây.

Anh cúi người bế cô lên, cơ thể của cô cực kỳ nhẹ giống như chỉ cần anh mạnh tay một chút thì xương của cô sẽ gãy vậy.

Thế Trường cảm thấy mình nên đá cho cô tỉnh, nhưng không hiểu sao nhìn cô cọ vào lòng ngực của mình một cách vô thức, cơn giận trong anh lập tức bay mất, trái lại khóe miệng còn hơi cong lên.