Âu gia
Buổi tối, Âu Tĩnh Kỳ từ Mộ gia quay về không nhìn thấy em gái bảo bối của mình đâu, anh cau mày hỏi ba mẹ của mình: “Ba mẹ! Tiểu Như lại sang Dạ viên tìm anh Khải Hiên nữa rồi sao ạ?”
“Không, em con đang ở trên phòng thu xếp đồ đạc để sáng mai đi Hàn Quốc.” Âu Hoằng Phong ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách vừa dịu dàng vuốt mái tóc của Từ Phương Hiểu vừa trả lời Âu Tĩnh Kỳ.
“Đi Hàn Quốc? Tại sao đột nhiên Tiểu Như lại muốn đi Hàn Quốc gấp như thế?” Âu Tĩnh Kỳ sửng sốt, ngạc nhiên hỏi ba của mình, tuy là hỏi thế nhưng trong lòng của anh đã chắc tám chín phần là vì Dạ Khải Hiên rồi.
“Tiểu Như bảo là bạn bè đột nhiên nổi hứng tổ chức đi chơi nên mới như thế bảo là hết tuần này sẽ về.” Âu Hoằng Phong lắc đầu đáp lại, ông dường như quên mất chuyện Dạ Khải Hiên cũng sẽ đi Hàn Quốc.
“Hết tuần này?” Âu Tĩnh Kỳ xoay người đi nhanh lên phòng của Âu Tĩnh Như, hết tuần này chẳng phải cũng là ngày mà Dạ Khải Hiên đi công tác về sao? Quả nhiên là vì Dạ Khải Hiên mà.
Âu Tĩnh Như nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn thấy Âu Tĩnh Kỳ đứng trước cửa thì cô đã đoán ra chắc hẳn anh trai cô đã biết việc cô đi Hàn Quốc rồi, không đợi Âu Tĩnh Kỳ lên tiếng, cô đã cất giọng nói trước: “Em biết anh muốn nói gì với em, em nói cho anh biết cho dù anh có phản đối em cũng nhất định sẽ đi, chuyến đi này rất quan trọng với em.”
Nhìn thấy ánh mắt quyết tâm, kiên định của em gái mình Âu Tĩnh Kỳ muốn nói điều gì đó lại bị nghẹn lại, cuối cùng anh chỉ biết thở dài một hơi, anh biết chuyện quan trọng đấy là chuyện gì: “Vậy thì anh không ngăn cản em, anh chỉ muốn chúc em thành công thôi.”
Âu Tĩnh Kỳ mỉm cười xoa đầu Âu Tĩnh Như một cái rồi đi ra ngoài, xem ra lần này anh và Dạ Khải Hiên sẽ không còn là anh em tốt với nhau nữa rồi, tuy bình thường anh lạnh nhạt nhưng anh vẫn xem Dạ Khải Hiên là anh trai của mình, sau chuyến đi của Âu Tĩnh Như thì sẽ không thể nữa rồi.
----------------------------------------------------------
Hàn Quốc
Buổi tối bốn ngày sau, Âu Tĩnh Như diện một chiếc váy cúp ngực màu hồng nhạt, đôi chân mang một đôi giày cao gót màu trắng, trên đầu cài một chiếc kẹp đính trân châu, tối hôm nay cô còn đặc biệt trang điểm tinh tế. Bất ngờ mà cô chuẩn bị dành tặng cho anh được tổ chức ở trên sân thượng ngay chính khách sạn của anh ở, cô mang một tâm trạng hồi hộp, có chút lo lắng bước xuống phòng của Dạ Khải Hiên.
Đứng trước cửa phòng của Dạ Khải Hiên cô vô tình gặp Dư Hạo, Dư Hạo thấy cô thì không khỏi bất ngờ, anh nhìn cô từ trên xuống dưới, bộ dạng này của cô trông thật đáng yêu mà, anh nhanh chóng đoán được cô muốn gì liền hỏi: “Em đang muốn tìm Khải Hiên sao? Khải Hiên không có ở đây, cậu ấy đi ăn cơm với đối tác rồi.”
“Vậy sao? Em cảm ơn anh đã nói cho em biết.” Âu Tĩnh Như tuy có chút hụt hẫng nhưng vẫn tươi cười cảm ơn Dư Hạo đã nói cho cô biết.
Dư Hạo khẽ gật đầu rồi đi vào phòng của mình, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Cái tên này hay thật, dẫn theo vị hôn thê mà không nói cho mình và mọi người biết gì hết.”
Âu Tĩnh Như vẫn đứng trước cửa phòng của Dạ Khải Hiên, cô gãi gãi đầu của mình suy nghĩ sau đó nở một nụ cười tinh nghịch lấy điện thoại gọi cho Dạ Khải Hiên, anh vừa nghe máy cô liền giả vờ có chuyện, giọng nói yếu ớt hẳn: “Anh Tiểu Hiên! Anh đang ở đâu vậy? Em đột nhiên thấy khó chịu quá, em đang đứng ở trước phòng của anh, em gõ cửa mãi mà vẫn không thấy anh ra mở cửa.”
Dạ Khải Hiên đang bàn công việc nghe Âu Tĩnh Như nói thế anh liền vội vàng, gấp gáp quay về ngay lập tức, xe vừa đến khách sạn anh đã lao nhanh vào thang máy lên phòng của mình. Đến nơi, nhìn thấy Âu Tĩnh Như đang đứng trước cửa phòng anh chạy đến nắm chặt lấy hai bả vai của cô vừa thở vừa lo lắng hỏi: “Em bị làm sao? Em khó chịu chỗ nào? Mau nói cho anh biết đi, bây giờ anh đưa em đến bệnh viện.”
“Không cần đâu, em không có bị gì cả chỉ đùa với anh thôi.” Âu Tĩnh Như cười hì hì khẽ nói với anh, thấy dáng vẻ lo lắng của anh trong lòng cô cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Âu Tĩnh Như! Tại sao em lại có thể đùa giỡn như thế chứ? Em có biết là anh lo lắng cho em đến chừng nào không hả? Em có biết vì lo cho em mà anh đã vội chạy về đây, bỏ mặc công việc quan trọng của mình không? Em có biết đối tác này đối với Dạ thị rất quan trọng không hả?” Lời nói đùa của Âu Tĩnh Như đã thật sự khiến cho Dạ Khải Hiên tức giận, anh lớn tiếng với cô, lần đầu tiên gọi thẳng cả tên họ của cô, cũng quên mất hỏi lý do tại sao cô lại ở đây?
Âu Tĩnh Như giật mình khi thấy Dạ Khải Hiên tức giận, cô rụt vai lại khẽ nói: “Em xin lỗi, em thật sự không biết…không biết lại quan trọng như thế, em chỉ là muốn…”
“Em chỉ muốn như thế? Tiểu Như! Chúng ta đều đã lớn hết rồi, anh đã không còn là một cậu bé lúc nào cũng quậy phá, đùa nghịch với em nữa, chúng ta ai nấy cũng đã lớn đã khác hết rồi chính vì vậy em cũng đừng trẻ con như thế nữa, em hãy trưởng thành lên một chút đi có được không hả?” Cô chưa nói hết câu thì đã bị anh ngắt lời, anh tức giận đến không thể kiểm soát được mà nói nặng lời với cô.
Âu Tĩnh Như cả người cứng đờ, lặng người trước những lời mà Dạ Khải Hiên nói, anh vẫn còn vô cùng tức giận tiếp tục lớn tiếng quát nạt với cô: “Anh luôn xem em như Tiểu Tuyết, đối với em tốt nhất có thể nhưng không vì thế mà anh dung túng cho em đến mức vô pháp vô thiên được.”
Câu nói “anh luôn xem em như Tiểu Tuyết” vang vọng trong đầu của Âu Tĩnh Như, đến bây giờ cô mới nhận ra hóa ra bấy lâu nay là cô tưởng bở, luôn tự mình ảo tưởng, đôi mắt cô đỏ hoe, ngập nước, cô hít một hơi mỉm cười đau khổ nói với Dạ Khải Hiên:
“Em xin lỗi,em không biết những hành động, cử chỉ của em lại khiến anh thấy khó chịu, gây nhiều phiền phức cho anh như thế. Từ nay về sau em sẽ không làm phiền anh nữa, một lần nữa em xin lỗi vì đã khiến anh vất vả chịu đựng em nhiều như vậy.” Âu Tĩnh Như cúi thấp người xin lỗi anh, nước mắt của cô đã rơi xuống, cô hít sâu một hơi đứng thẳng người lại rồi quay đi.
Hai bàn tay của Âu Tĩnh Như siết chặt lại, vừa đi khhuất khỏi tầm mắt của anh cô nép vào một góc khóc nức nở. Dạ Khải Hiên chợt sựng người lại cảm thấy bản thân dường như đã hơi quá đáng, nặng lời với cô rồi, anh xoay người lại muốn đuổi theo cô nhưng đã không thấy bóng dáng của cô đâu nữa cả, trong lòng bỗng thấy áy náy, có lỗi với cô vô cùng, anh lấy điện thoại muốn gọi điện cho Âu Tĩnh Như nhưng điện thoại đã hết pin từ lúc nào, anh thầm mắng một câu sau đó đi vào phòng sạc pin để gọi cho cô.
Âu Tĩnh Như bước vào thang máy đi lên tầng thượng, cô vừa đến đèn khắp nơi liền được bật sáng, ở đấy có bánh kem, rượu vang, có nến còn có rất nhiều hoa và quà tặng, mọi thứ đều rực rỡ, lung linh, trông vô cùng lãng mạn, ấm áp, cô nhìn thấy những thứ đấy thì liền đau lòng ngồi thụp xuống khóc lớn.