T chở Âu Tĩnh Như và Ivy đến một ngôi nhà nhỏ, vừa đến nơi hai người các cô đã chạy nhanh vào bên trong, hai người đứng trước một người phụ nữ trung niên vừa thở vừa cúi đầu lễ phép chào bà: “Chúng em xin lỗi cô vì đã đến trễ.”
“Không sao, hai em ngồi xuống đi.” Bà Lan cất tiếng đáp lại, bà vẫn không hề nhìn Âu Tĩnh Như và Ivy mà chỉ chăm chú vào chiếc vòng tay trong tay của mình. Hai người các cô nhìn nhau rồi ngồi xuống, bà Lan cặm cụi cố gắng làm xong chiếc vòng tay kia, sau khi làm xong bà ngẩng đầu nhìn hai người: “Hai em vẫn còn nhớ những gì mà cô đã dạy chứ?”
“Dạ vẫn nhớ ạ.” Âu Tĩnh Như, Ivy gật gật đầu như băm tỏi, lễ phép trả lời.
“Tốt, nếu đã nhớ thì hai em cứ tiếp tục làm đi không làm được chỗ nào thì hỏi cô.” Bà Lan mỉm cười hài lòng, giọng nói của bà cất lên nhỏ nhẹ, dịu dàng vô cùng.
Đây là cô giáo của hai người các cô, bà từng là nhà thiết kế thời trang và trang sức nổi tiếng trong giới, nửa tháng trước vì muốn đích thân làm một món quà tặng cho Dạ Khải Hiên, Âu Tĩnh Như đã vất vả tìm thầy chỉ dạy cuối cùng tìm được bà Lan, Âu Tĩnh Như và Ivy đã mất mấy ngày trời mới có thể khiến bà nhận hai cô làm học trò.
Bà Lan nhìn Âu Tĩnh Như trong đầu bỗng nhớ đến một chuyện, bà cất giọng nói với cô: “Tiểu Như! Em thật sự quyết tâm làm bác sĩ sao? Cô thấy những bản thiết kế thời trang và trang sức của em rất tốt, đặc biệt là về trang sức, em rất có năng khiếu về thiết kế trang sức cô mong em hãy suy nghĩ lại nếu như có thể cô sẽ giúp em viết một lá thư cho trường FJ.”
Ivy trợn mắt há mồm, hai bàn tay nắm chặt lấy cánh tay của Âu Tĩnh Như vui mừng ríu rít nói: “Là trường FJ đó, là trường mà chúng ta đã từng mơ ước đấy.” Trường FJ là trường cho dù giàu có cỡ nào nếu không có tài năng thì cũng không bao giờ được đặt chân đến, là trường mà cô cùng Âu Tĩnh Như đã từng ước mơ, ấp ủ bao hy vọng.
“Đã từng? Hai em đã từng muốn học ở trường FJ? Thế vì sao bây giờ hai em lại không muốn nữa chứ?” Bà Lan ngạc nhiên trước lời nói của Ivy, trong lòng lại càng hy vọng hơn, nếu biết được nguyên nhân bà có thể tìm cách khuyên hai cô suy nghĩ lại.
“Vâng ạ, em là vì gia đình không đồng ý, ủng hộ còn Tiểu Như là vì người mà cậu ấy thích ạ, người đó đã từng nói rất thích dáng vẻ của nữ bác sĩ, chỉ cần khoác lên chiếc áo blouse thì trông rất xinh đẹp.” Ivy đáp lại với vẻ mặt buồn rười rượi, nhiều lúc cô thật mong ba mẹ của mình có thể như ba mẹ của Âu Tĩnh Như luôn luôn ủng hộ con gái mình như thế.
“Hóa ra là thế, lý do vì gia đình thì cô không quá bất ngờ điều cô kinh ngạc, bất ngờ ở đây chính là lý do vì một người mà mình thích. Ivy! Nếu em thật sự quyết tâm học ngành này thì cô sẽ giúp em nói chuyện với ba mẹ của em, có thể cô sẽ thay đổi được ý kiến của ba mẹ em còn về Tiểu Như thì cô không ép buộc, đó là do trái tim của em lựa chọn sau này nếu em có thay đổi thì cứ nói với cô cô sẽ giúp em.” Bà Lan mỉm cười nói với hai người các cô, bà không muốn khuyên Âu Tĩnh Như nữa bởi vì chính bà vào lúc còn trẻ cũng như thế cũng vì một người mà thay đổi cả ước mơ của mình.
-----------------------------------------------------
Chớp mắt đã gần một tháng trôi qua, Âu Tĩnh Như, Âu Tĩnh Kỳ và Ivy cũng đã nghỉ hè, bốn ngày sau chính là sinh nhật của Dạ Khải Hiên, Âu Tĩnh Như cũng đã lam xong một cặp vòng tay một chiếc cho cô chiếc còn lại là cho Dạ Khải Hiên, cô đếm từng ngày mong chờ đến ngày sinh nhật của anh cũng chính vào ngày đấy cô sẽ chính thức tỏ tình với người con trai mà cô yêu.
Tập đoàn Dạ thị
Âu Tĩnh Như vui vẻ, nhí nha nhí nhảnh nhảy chân sáo xuất hiện ở sảnh, cô vẫy tay chào những nhân viên ở đấy rồi bước vào thang máy đi thẳng lên phòng làm việc của Dạ Khải Hiên, những người ở đây đã quá quen với cảnh này rồi nên cũng không ngăn cản hay thông báo gì cả. Lúc còn đi học thì cô còn hạn chế đến nhưng hiện tại đã nghỉ hè nên ngày nào cũng đến, đúng giờ lại tới giống như đi làm vậy.
“Chị Mỹ Mỹ! Anh Tiểu Hiên có ở bên trong phải không ạ?” Âu Tĩnh Như ngồi xuống chống cằm cười tít mắt hỏi Mỹ Mỹ.
Mỹ Mỹ đang tập trung làm việc bị Âu Tĩnh Như làm cho giật cả mình, cô vuốt ngực của mình thở một hơi rồi cười cười gật đầu trả lời: “Tổng giám đốc đang ở bên trong, tiểu thư cứ vào đi ạ.”
Âu Tĩnh Như đứng dậy làm động tác hôn gió với Mỹ Mỹ sau đó đẩy cửa đi vào trong phòng làm việc của Dạ Khải Hiên, Dạ Khải Hiên nghe tiếng đẩy cửa thì đã biết người đó là cô bởi vì chỉ có cô đi vào một cách tự nhiên mà không gõ cửa cũng không cần thông báo gì cả.
Âu Tĩnh Như tiến đến ngồi hờ lên bàn làm việc của Dạ Khải Hiên nhìn anh làm việc, cô vừa đặt cái mông nhỏ của mình xuống thì anh dừng làm việc giơ tay lên véo má của cô một cái: “Em đó ngày nào cũng đến đây không sợ anh hai của em mắng sao?”
“Anh ấy nào nỡ mắng em chứ?” Âu Tĩnh Như xoa xoa cái má tròn tròn đáng thương của mình, lần nào đến cũng bị anh véo, hai má của cô sắp biến dạng mất rồi, cô cười mỉm tò mò hỏi anh: “Phải rồi, sinh nhật của anh anh đã chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Vẫn chưa, ngày hôm đó anh phải sang Hàn Quốc bàn một số công việc nên sinh nhật của anh sẽ dời lại sau sinh nhật hai ngày.”
Cô kinh ngạc, trợn mắt đứng thẳng người dậy, hoang mang thốt lên: “Hả? Dời lại hai ngày? Đến ngày đó mà anh còn bận nữa sao? Anh cuồng công việc quá rồi đấy.” Tay chân cô bắt đầu luống cuống nói tiếp: “Ây da, em mãi chơi mà quên mất một chuyện, em phải đi trước đây, bye.” Nói xong, cô như một cơn gió biến mất ngay lập tức.
Âu Tĩnh Như hớt hãi chạy xuống bãi đỗ xe, vừa chạy cô vừa gọi điện cho Ivy: “Alo, Ivy! Cậu hãy mau thông báo với mọi người kế hoạch bị thay đổi, ngày hôm đấy anh Tiểu Hiên sang Hàn Quốc, chúng ta phải sang Hàn Quốc chuẩn bị trước, sáng ngày mai chúng ta phải sang đó ngay lập tức.”