Âu Tĩnh Như cầm phiếu kết quả về cho Âu Hoằng Phong và Từ Phương Hiểu xem, hai người vừa xem xong thì cứ cười mãi, Âu Hoằng Phong xoa xoa đầu của cô khen ngợi: “Con gái của ba thật là giỏi, hóa ra hơn một tháng nay con luôn ở trong phòng rồi cùng anh con ra ngoài là vì chuyện học. Con gái của ba cố gắng như thế không thể không thưởng, bây giờ con hãy nói cho ba biết con thích cái gì ba sẽ thưởng cho con.”
“Hiện tại con chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra con sẽ nói với ba.” Âu Tĩnh Như cười rạng rỡ, tâm trạng càng lúc càng tốt, không nghĩ đến chỉ vì học chăm một chút, thành tích tốt hơn lại được nhiều lợi ích như thế.
Mọi người bắt đầu bàn nhau xem tối nay nên cùng nhau đi ăn ở đâu, đang bàn với nhau thì bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên là điện thoại của Ivy, Ivy nhìn Âu Tĩnh Như rồi nghe máy, vừa nghe điện thoại xong sắc mặt của Ivy thay đổi, cô kéo nhẹ tay áo của Âu Tĩnh Như rồi khẽ hỏi: “T vừa gọi điện đến đó, cậu ấy hỏi sao cậu ấy gọi cho cậu mãi mà không được, T bảo chúng ta đi đón cậu ấy cậu ấy đang đợi ở sân bay, lần này cậu chết chắc rồi.”
Âu Tĩnh Như trợn trắng mắt vội lấy điện thoại ra xem, cô mếu máo ngước mặt lên nhìn Ivy: “Điện thoại tớ hết pin rồi, lần này tớ tiêu chắc rồi.”
“Lại là T, rốt cuộc T là ai mà Tiểu Như lại sợ như thế chứ?” Dạ Khải Hiên đứng bên cạnh thầm nghĩ trong lòng, anh thật sự rất muốn biết T ghê gớm như thế nào mà khiến cho một người không sợ trời không sợ đất như Âu Tĩnh Như phải sợ sệt như thế.
“Có chuyện gì thế?” Từ Phương Hiểu thấy vẻ mặt lo lắng của Âu Tĩnh Như bèn lên tiếng hỏi, con gái bà từ khi nào lại biết sợ sệt như thế?
“Dạ không có gì đâu ạ, bạn của con mới vừa đến đây, con phải tới sân bay đón cậu ấy đây.”Âu Tĩnh Như lắc đầu đáp lại rồi kéo tay Ivy đi mất.
“Đừng gấp, để ba bảo chú Khúc chở hai con đi.” Âu Hoằng Phong lớn tiếng vọng ra nói, ông cho người đi gọi chú Khúc.
--------------------------------------------------------
Sân bay thành phố S
Một chàng trai tuấn mỹ, gương mặt toát ra sự nhẹ nhàng khiến người khác vừa nhìn vào rất dễ chịu, có cảm tình ngay từ lần gặp đầu tiên, anh cau mày nhìn đồng hồ, nét mặt đã dần mất đi sự kiên nhẫn: “Esther! Cậu tốt nhất hãy mau xuất hiện nếu không tớ sẽ hành cậu đến chết luôn.”
T vừa nhắc Âu Tĩnh Như cùng Ivy liền xuất hiện, hai người các cô chạy đến đứng trước mặt của anh khom người thở hổn hển, Âu Tĩnh Như vừa thở vừa cố giải thích: “Tớ xin lỗi, do điện thoại của tớ hết pin nên tớ không biết cậu đến.”
T híp mắt một tay chống hông tay còn lại nhéo nhẹ tai của Âu Tĩnh Như, anh nghiến răng nói: “Tớ còn tưởng cậu đã kéo tớ vào danh sách đen rồi chứ. Esther! Cậu cũng hay thật đấy, phá nhà của tớ xong liền bỏ trốn về đây, cậu tưởng cậu trốn thì tớ không tìm ra cậu sao hả?”
Âu Tĩnh Như nhăn nhó đánh nhẹ vào tay của T: “Đau, đau, đừng nhéo tớ nữa, tớ biết lỗi rồi, đừng nhéo tai tớ nữa, tai của tớ sắp nhão rồi.” T hừ nhẹ một tiếng buông tai của cô ra, cô xoa xoa cái tai đáng thương, tội nghiệp của mình: “Cậu đúng là nhéo tai của tớ đến nghiện rồi, mỗi lần gặp đều nhéo tai của tớ.”
Khung cảnh náo nhiệt, vui vẻ như thế đều đã được thu vào tầm mắt của chú Khúc, ông đứng hình mất vài giây đây là lần đầu tiên ông thấy Âu Tĩnh Như khép nép, ngoan ngoãn như thế, từ trước đến giờ ông chỉ thấy có người xoa đầu cô chứ chưa hề thấy có người lại dám nhéo tai, trách móc cô như thế. Ông hoàn hồn nhanh chân đi đến giúp T xách vali để vào cốp sau, T cười tươi lễ phép gật đầu cảm ơn ông.
Ba người vừa chuẩn bị bước lên xe rời đi thì bỗng từ đâu có một viên đạn đang bay đến, T hoảng hốt hét lớn: “Cẩn thận.” Anh vội kéo Âu Tĩnh Như sang một bên nhưng vẫn không kịp, viên đạn vẫn xước qua cánh tay của cô khiến cho cánh tay chảy máu ngay lập tức.
T đẩy Ivy cùng Âu Tĩnh Như vào trong xe, anh cũng kéo chú Khúc sang ghế lái phụ anh gấp gáp nhấn ga chạy nhanh, đuổi theo mọi người là hai chiếc xe màu đen, hai chiếc xe ấy không ngừng bám sát xe của bốn người, Ivy nhìn thấy cánh tay của Âu Tĩnh Như chảy máu không ngừng cô lo lắng, cố gắng tìm cách cầm máu, nói với T: “T! Chúng ta phải mau đưa Esther đến bệnh viện, cậu ấy chảy máu rất nhiều.”
“Esther! Cậu hãy cố gắng cầm cự một chút, tớ phải cắt đuôi bọn họ.” T liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, tay nắm chặt vô lăng cố gắng bẻ lái chạy vào đường này rồi đến đường nhỏ kia.
Chưa đến mười phút cuối cùng anh cũng thành công cắt đuôi hai chiếc xe ấy, T dừng xe lòng bàn tay của anh đã thấm đẫm mồ hôi, anh xoay qua nói với chú Khúc: “Cháu không biết đường đến bệnh viện, chú hãy mau chóng đưa Esther đến bệnh viện đi ạ.” Từ nãy giờ, anh chạy không biết đâu là đâu có cứ đường là chạy, bây giờ không biết là chạy đến nơi nào rồi?
Chú Khúc gật đầu lia lịa vội đổi chỗ, đạp ga chạy nhanh hết mức có thể để đưa Âu Tĩnh Như đến bệnh viện. T ngồi bên cạnh Âu Tĩnh Như trấn an cô: “Sẽ không sao đâu, chúng ta sẽ đến bệnh viện mau thôi.”
Bệnh viện Ái Tâm
Ivy cùng T xuống xe khẩn trương, vội vã dìu Âu Tĩnh Như đi vào bên trong, đúng lúc gặp Hạ Tử Quyên bà vừa xoay người đã nhìn thấy Âu Tĩnh Như được một nam một nữ dìu đến, sắc mặt trắng bệch cánh tay trái đã nhuộm một màu đỏ rực, bà chạy nhanh đến kinh hãi, lo lắng hỏi: “Tiểu Như! Con bị làm sao thế? Con bị thương sao? Mau, mau vào trong để mẹ nuôi xem giúp con.”
Âu Tĩnh Như được Hạ Tử Quyên cùng một y tá dìu vào bên trong. Âu gia, Mộ gia cùng Dạ Khải Hiên, Dạ Thành Đông và Dạ Ngân Tuyết rất nhanh đã có mặt ở bệnh viện, Âu Hoằng Phong cau chặt đôi mày cất giọng hỏi Ivy: “Ivy! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Tiểu Như lại bị đạn bắn xước qua cánh tay chứ?”
“Cháu cũng không biết nữa ạ, bọn cháu đang ở sân bay đột nhiên có viên đạn bay đến Tiểu Như tránh không kịp nên mới bị đạn xước qua ạ.” Ivy nhanh nhảu giải thích, cô thấy T vừa định nói gì đó liền giật vạt áo của anh, mày hơi chau lại, cô nói tiếp: “Lúc đấy, bọn cháu vội vàng lên xe đưa Tiểu Như đến bệnh viện nhưng lại phát hiện bị bám đuôi nên bọn cháu phải cố cắt đuôi rồi mới đến được đây.”
“Mau cho người điều tra chuyện này cho tôi, nhất định phải bắt được kẻ đã bắn Tiểu Như.” Âu Hoằng Phong lạnh lùng, đôi mắt hiện lên sự giận dữ ra lệnh cho người bên cạnh, dám làm con gái bảo bối của ông bị thương đúng là chán sống rồi mà.
Một lúc sau, Âu Tĩnh Như cùng Hạ Tử Quyên bước ra, mọi người bước nhanh đến Từ Phương Hiểu ngay lập tức quan sát con gái của mình, hỏi han: “Con không sao chứ? Có bị thương nặng lắm không?” Thật sự đã dọa chết bà rồi mà.
“Con không sao, ba mẹ cùng mọi người cứ yên tâm.” Âu Tĩnh Như khẽ lắc đầu cười nhẹ trả lời.
“Mọi người cứ yên tâm, Tiểu Như không sao chỉ là bị thương ngoài da thôi nhưng cũng phải dưỡng thương cho thật tốt, tránh đụng nước.” Hạ Tử Quyên lên tiếng trấn an, không quên căn dặn cô và mọi người.
Âu Hoằng Phong, Từ Phương Hiểu gật đầu thở phào, Dạ Khải Hiên đứng gần đấy nhìn T từ nãy giờ, vừa đến anh đã nhận ra người đứng bên cạnh Ivy là T bởi vì trước đó anh đã từng cho người điều tra tuy không tra ra thông tin nhưng ảnh thì có, đôi mắt anh càng sắc lạnh hơn khi nhìn T, vừa xuất hiện đã có chuyện hơn nữa còn là bị truy sát, rốt cuộc T có thân phận gì chứ? Anh nhất định phải bắt được bọn người truy sát đấy tra hỏi thân phận của T không những thế anh còn phải tìm cách để Âu Tĩnh Như cách xa T ra nếu không sợ rằng cô lại sẽ gặp nguy hiểm.