Xin Em Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa

Chương 11: Nỗ lực học tập (3)




Âu Tĩnh Kỳ đặt điện thoại xuống bàn, hắng giọng: “Trong đây anh có mấy bản ghi âm em nghe mỗi ngày cho nhớ đến lúc thi anh dám chắc chắn em sẽ làm bài cực kì tốt.”

“Hửm? Ghi âm?” Âu Tĩnh Như tròn mắt cầm điện thoại lên mở ra xem, cô bật thử một đoạn ghi âm trong điện thoại, một giọng nói quen thuộc, trầm ấm nghe vô cùng êm tai cất lên, cô há hốc miệng nhìn Âu Tĩnh Kỳ rồi hét lớn một tiếng, phấn khích nói:

“Là giọng của anh Tiểu Hiên, là giọng của anh ấy.” Âu Tĩnh Kỳ cùng Ivy ngồi bên cạnh che tai của mình lại, Âu Tĩnh Như ôm chầm lấy anh trai của mình cọ cọ má của mình vào vai của anh: “Anh đúng người anh trai tốt nhất trên đời.”

“Đừng cọ nữa, dọn dẹp sách vở rồi đi xuống lầu ăn cơm, hôm nay học bao nhiêu là đủ rồi.” Âu Tĩnh Kỳ nhéo nhẹ má của Âu Tĩnh Như, anh quay sang nói với Ivy: “Em cũng đi xuống ăn cơm cùng gia đình anh đi.”

“Vâng.” Ivy gật gật đầu đồng ý, cô cùng Âu Tĩnh Như dọn dẹp sách vở rồi cùng anh em Âu Tĩnh Kỳ đi xuống lầu ăn cơm.

Trên bàn ăn vô cùng phong phú, có rất nhiều món ăn thơm nức cả mũi, ngồi trên bàn ăn Ivy cùng gia đình Âu Tĩnh Như ăn vô cùng vui vẻ, bầu không khí ấm áp lan tỏa khắp cả Âu gia. Đột nhiên hốc mắt của Ivy đỏ ửng lên, cô hơi nghiêng người nói nhỏ vào tai của Âu Tĩnh Như:

“Esther! Đã lâu lắm rồi tớ mới có một bữa cơm gia đình ấm áp như thế nhưng thật đáng tiếc đây không phải là gia đình tớ.”

Âu Tĩnh Như mỉm cười vỗ nhẹ lên vai của Ivy: “Sau này cậu cứ đến nhà tớ ăn cơm cứ xem gia đình tớ là gia đình của cậu, chúng ta thân nhau như thế cần gì phải phân biệt gia đình tớ hay gia đình cậu chứ? Hay là bây giờ cậu chuyển đến nhà tớ sống luôn đi.”

“Thôi không cần đâu, sau này tớ sẽ đến nhà cậu ăn cơm như vậy là được rồi không cần phải chuyển vào.” Ivy khẽ lắc đầu từ chối việc chuyển đến ở cùng, ở đây cô có thể cảm nhận được sự quan tâm, yêu thương của mọi người cô rất muốn đắm chìm trong sự ấm áp này nhưng cuối cùng thì đây cũng không phải là ba mẹ của cô, nếu như ngày nào Ivy cũng nhìn thấy gia đình vui vẻ hòa thuận như thế trong lòng cô vừa vui, vừa cảm thấy ấm áp, hạnh phúc nhưng cũng xen lẫn đó là sự ngưỡng mộ, chạnh lòng, khát khao về một gia đình như thế càng mãnh liệt hơn.

Hai người các cô xù xì to nhỏ mọi người căn bản là không hề nghe được, ngồi đối diện với Âu Tĩnh Như là Từ Phương Hiểu, bà nhìn đứa con gái nhỏ của mình trong đầu bỗng hiện lên một thắc mắc, tò mò: “Tiểu Như! Sau khi học xong con định thi vào ngành nào?”

“Dạ là bác sĩ.” Âu Tĩnh Như không do dự, chần chừ, trả lời một cách dứt khoát, vốn dĩ cô chưa từng nghĩ đến sau này bản thân sẽ chọn ngành y nhưng hơn một năm trước kể từ chuyến đi lần đó cô đã quyết tâm muốn học ngành y.

Ngoại trừ Ivy ai nấy sau khi nghe Âu Tĩnh Như nói thế thì cũng không khỏi ngạc nhiên, bất ngờ, Âu Hoằng Phong mỉm cười hiếu kì hỏi cô: “Sao con lại muốn làm bác sĩ?”

Âu Tĩnh Như định mở miệng trả lời thì bên ngoài Dạ Khải Hiên đi vào, anh lễ phép cúi chào Âu Hoằng Phong cùng Từ Phương Hiểu: “Mẹ cháu vừa từ L.E về có mua chút quà tặng cho mọi người ạ.”

“Chuyển lời tới mẹ cháu giúp chú và dì là chú dì cảm ơn, cháu cứ để đó đi rồi ngồi xuống ăn cơm cùng gia đình dì.” Từ Phương Hiểu cười nhẹ cất giọng nói.

“Dạ không cần…” Dạ Khải Hiên chưa kịp nói hết câu đã bị Âu Tĩnh Như chạy đến kéo tay tới bàn ăn ấn vai anh ngồi xuống bên cạnh cô, cô cười tươi tít cả mắt lên tiếng: “Ây da, anh đừng có từ chối mà, ngồi ăn cùng gia đình em đi, lâu rồi anh không ăn cùng gia đình em rồi.”

Dạ Khải Hiên nhìn Âu Tĩnh Như rồi nhìn sang những người khác ai nấy đều nhìn anh đều hiện rõ ý muốn anh ở lại ăn cùng, Dạ Khải Hiên không thể từ chối được nữa đành ở lại ăn cùng. Ivy thấy Âu Tĩnh Như cười như được mùa thì khẽ lắc đầu, cô bạn thân của cô đúng là không có tiền đồ gì cả.

Âu Hoằng Phong vui vẻ tiếp tục chủ đề nói chuyện khi nãy, ông lên tiếng nói với Âu Tĩnh Như: “Chúng ta hãy tiếp tục chủ đề ban nãy đi, Tiểu Như, con hãy mau nói cho mọi người biết lý do tại sao con lại chọn nghề bác sĩ đi.”

Dạ Khải Hiên không khác gì mọi người cũng bất ngờ trước lựa chọn của Âu Tĩnh Như, cô cười tươi vừa nhớ lại những chuyện xảy ra lúc trước vừa nói: “Hơn một năm trước, có một lần con cùng với Ivy và một vài người bạn nữa đi đến nước T chơi vô tình ở đó có động đất nên tụi con phải ở lại đó một thời gian, trong lúc ở đấy thì con cùng mọi người đã trở thành nhân viên cứu hộ, giúp mọi người ở đó một tay, có rất nhiều người được con cứu cảm giác lúc ấy rất kì diệu, rất khó tả, hạnh phúc vô cùng cũng chính vì thế nên con mới quyết định chọn ngành bác sĩ.”

“Sao chứ? Còn có chuyện như thế nữa sao? Sao con lại không nói cho mọi người biết chứ?” Từ Phương Hiểu vừa nghe xong thì giật thót, hoảng hốt vô cùng, đột nhiên bà nghĩ đến nếu như lúc đó Âu Tĩnh Như không thể trở về thì phải làm sao?

Ánh mắt của cô bỗng nhiên thay đổi trở nên đượm buồn, đau lòng, Ivy mím môi sợ mọi người cứ hỏi nữa sẽ chạm vào nỗi buồn, chỗ đau của Âu Tĩnh Như, cô vội vàng lên tiếng lảng tránh sang chuyện khác: “Ôi đồ ăn đã sắp nguội hết rồi, chú, dì và hai anh hãy mau ăn đi, nguội rồi sẽ không ngon.”

Mọi người đều nhận thấy được sự khác thường của Âu Tĩnh Như liền im lặng không hỏi gì thêm, tuy thắc mắc, hiếu kì nhưng không muốn cô sợ lại động vào nỗi buồn hay gì đó của cô.

--------------------------------------------------------

Đã một tháng trôi qua, sau ngày Dạ Khải Hiên đến nhà Âu Tĩnh Như ăn cơm anh đã không gặp cô, cô cũng không giống như lúc trước mà thường xuyên đến tìm anh, chỉ có nhắn vài tin nhưng có khi suốt ba bốn ngày liên tục cô không có nhắn tin với anh. Dạ Khải Hiên thật không biết Âu Tĩnh Như đang làm gì? Đến Âu gia thì Âu Hoằng Phong bảo không có cô ở nhà, thường xuyên về trễ nhưng do đi cùng với Âu Tĩnh Kỳ nên Âu Hoằng Phong và Từ Phương Hiểu rất yên tâm.

Dạ Khải Hiên đang chìm trong những suy nghĩ, thắc mắc về Âu Tĩnh Như thì anh chợt hoàn hồn trở về thực tại khi nghe tiếng gõ cửa, giọng nói lành lạnh của anh cất lên: “Mời vào.”

Chu Dự đứng bên ngoài định đẩy cửa đi vào thì bị Âu Tĩnh Như kéo lại, cô giơ ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng rồi khẽ nhấc chân bước vào bên trong. Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy cô đang tươi cười, vui vẻ bước đến anh hơi ngạc nhiên vừa nghĩ đến cô thì cô liền đến, anh mỉm cười, ánh mắt trở nên dịu dàng, ôn nhu hơn rất nhiều. Âu Tĩnh Như cười hì hì, đứng trước mặt của Dạ Khải Hiên giơ phiếu điểm của học kì này cho anh xem.

Dạ Khải Hiên khẽ nâng mày cầm phiếu điểm xem, anh xem xong thì ngay tức khắc ngẩng đầu lên nhìn cô với cặp mắt bất ngờ, khó tin, không khỏi thốt lên: “Sao đột nhiên em lại tiến bộ thần tốc như vậy? Thành tích học tập của em tăng lên rất nhiều.”

Nụ cười của cô càng rạng rỡ hơn, cô chớp chớp mắt với anh: “Sao hả? Em có giỏi không?” Trong lòng của cô vô cùng mong chờ, chờ đợi anh khen cô giỏi.

Anh gật đầu nụ cười càng tươi hơn, anh đứng dậy xoa xoa đầu khen: “Giỏi, em rất là giỏi luôn, bây giờ em muốn gì anh sẽ thưởng cho em.”

“Em vẫn chưa biết để em suy nghĩ đã, khi nào em nghĩ ra rồi em sẽ nói với anh.” Nghe anh khen như thế, cô cảm thấy sự nỗ lực của cô hơn một tháng qua đã được đền đáp, thành tích học tập của cô lúc trước toàn là hạng chót không thì là áp chót nhưng bây giờ cô đã thành công tăng hạng từ hạng chót lên hạng tư của lớp, hạng chín toàn trường.