Cao Mân như thể nghẹn trong lòng đã lâu, một khi mở miệng là không ngừng lại được, cũng không còn gì che giấu: “Cá Nhỏ, em nghe chị khuyên một câu, cho dù em và Ngôn Minh là họ hàng bà con xa, cũng được xem là người thân! Huống hồ chị thấy quan hệ của hai người rất thân mật, rõ ràng không giống như quan hệ bà con xa, có lẽ gần gũi hơn quan hệ huyết thống, nhưng bất kể là từ góc độ đạo đức lẽ thường, hay là từ góc độ dư luận bên ngoài, ba mẹ hai người mà biết, chắc chắn sẽ không đồng ý!”
“Loại chuyện này truyền đi rất khó nghe, đối với em và bác sĩ Ngôn đều ảnh hưởng không tốt, hơn nữa hai người đều là học y, vấn đề liên quan tới thuyết ưu sinh không cần chị phải nói nữa đi?”
Cao Mân thành thật nói: “Chị biết Ngôn Minh rất xuất chúng, nhưng đàn ông độc thân chất lượng tốt còn rất nhiều, em chỉ cần tự nguyện đi kết bạn giao lưu, chắc chắn sẽ không lo không tìm được người tốt hơn Ngôn Minh. Cá Nhỏ, em còn quá trẻ, có lẽ chưa tiếp xúc nhiều với những chàng trai cùng tuổi. Chỉ cần em muốn, khoảng thời gian này chị sẽ cùng em đi theo gia mấy buổi tụ họp giao lưu, làm quen với người mới…”
“Em có lẽ từ nhỏ đến lớn chưa gặp qua nhiều người khác phái, Ngôn Minh quả thật lại rất được, nên mới không muốn tiếp xúc với tin tức bên ngoài, hoặc do tư duy quán tính, bị tẩy não…”
Bộ dáng Cao Mân nhìn quả vừa thận trọng vừa tỉ mỉ, hiển nhiên cực kỳ lo âu xoay đi xoay lại nói mãi đề tài này, trong mắt nhìn Ngu Điềm cũng tràn ngập lo lắng và quan tâm.
“Ngôn Minh lớn hơn em vài tuổi, chuyện này còn không phải là anh ấy dụ dỗ em sao? Loại chuyện này chị đã đọc qua rất nhiều trên báo, chị từng là tình nguyện viên tư vấn tâm lý cho những cô gái bị xâm hại, rất nhiều cô gái nhỏ lần đầu tiên cái gì cũng không biết, nên mới bị lừa, sau đó xuất hiện vấn đề về tâm lý khá phức tạp, sẽ làm tê liệt bản thân bằng cách coi sự xâm hại đó thành yêu, nhưng em đừng sợ, nếu em bị ức hiếp, chị có thể cùng em đi báo cảnh sát…”
Cao Mân đầy mặt nghiêm túc trịnh trọng, Ngu Điềm lại mở to hai mắt không biết phải làm thế nào, đồng thời nội tâm của cô cũng đang sóng cuộn biển gầm.
Cao Mân hít sâu một hơi, thành thật nói như đang bày tỏ nỗi lòng; “Ngày hôm đó chị cùng bạn bè đi dạo chợ đêm, kết quả đi đến đầu ngõ nhỏ, vừa lúc nhìn thấy em và Ngôn Minh, chị vốn nghĩ thật trùng hợp, muốn đi tới chào hỏi hai người, nhưng lại nhìn thấy Ngôn Minh kéo em lại hôn…”
Nói tới đây, trong lòng Cao Mân như vẫn còn sợ hãi: “Lúc đó chị rất khiếp sợ, nhưng cũng thấy may vì chưa gọi ra tiếng, nếu không vừa hay chạm mặt sẽ cực kỳ khó xử.”
“Sau đó chị cũng không đi theo hai người nữa, thất thần trở về nhà. Tối hôm đó chị mất ngủ cả đêm, suy nghĩ rất lâu, nhớ lại, ánh mắt Ngôn Minh lúc trước kia nhìn em, rõ ràng có gì đó rất khác, chị vẫn luôn cho rằng đó là vì quan hệ anh em thật thiết, nhưng sau đó ngẫm lại, ánh mắt anh ấy nhìn em, rõ ràng là ánh mắt của một người đàn ông nhìn người phụ nữ mình thích, không phải là ánh mắt anh trai nhìn em gái.”
Cao Mân bừng tỉnh nói: “Là do chị quá ngốc, lúc trước còn muốn theo đuổi Ngôn Minh, nhưng hóa ra thực tế Ngôn Minh đã sớm theo dõi em rồi, hoặc là khi đó, anh ấy đã xuống tay với em từ lâu. Dù sao anh ấy cũng lớn hơn em, hoàn toàn có thể lợi dụng việc em ngây thơ không hiểu chuyện, lúc em mới 13-14 tuổi, đã dụ dỗ em…”
“Hơn nữa chợ đêm đông người như vậy, lại ở thành phố Dung, Ngôn Minh ngày thường ở bệnh viện giả bộ rất ra hình ra dáng, vậy mà tối hôm đó ôm em, hôn em hoàn toàn không biết kiêng nể gì! Như vậy chứng tỏ người đàn ông này đã quen tay hay làm! Không biết bình thường lúc không có người còn lén lút làm gì với em nữa!”
Có thể thấy được một khi con gái thoát khỏi filter tình yêu, nhìn người đàn ông nào cũng thấy khả nghi.
Nghĩ tới trước đây Ngôn Minh trong mắt Cao Mân chỗ nào cũng là ưu điểm, hiện giờ trong mắt Cao Mân, Ngôn Minh lại sắp sửa biến thành tội phạm dụ dỗ trẻ em…
“Ngôn Minh không giống như chị nghĩ đâu…”
Cao Mân vừa nói như vậy, Ngu Điềm cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận lại.
Đúng rồi, mặc dù Tề Tư Hạo biết rõ thân phận em gái giả của mình, nhưng Tề Tư Hạo cũng không nói cho Cao Mân biết, mà chính mình sau đó cũng không cơ hội gặp riêng Cao Mân, càng không có trường hợp giải thích hiểu lầm này, bởi vậy Cao Mân vẫn luôn nghĩ rằng mình và Ngôn Minh là anh em có cùng huyết thống, thông tin mà cô ấy biết được mới chỉ dừng lại ở việc Ngu Điềm có bạn trai từ trong miệng Tề Tư Hạo…
Dù cho trước đó Kiss Cam có nổi tiếng ra khỏi giới, nhưng Cao Mân là thiếu nữ văn nghệ, sinh hoạt bình thường vô cùng phong phú, chủ yếu thích đọc sách, đi dạo các cửa hàng, cũng không say mê internet, đương nhiên sẽ không biết được sóng gió trên mạng.
Lúc này mới hiện ra hiểu lầm to đùng.
Ngu Điềm hơi không biết phải mở miệng thế nào, chuyện này cho dù rào trước đón sau thế này cũng rất khó mở miệng.
Vì thế cô đơn giản đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện đó…Em và Ngôn Minh, thật ra không có quan hệ huyết thống…”
Cao Mân nghe xong quả nhiên kinh ngạc: “Hai người…vậy ai là người được nhận nuôi?”
“Thì…Em và anh ấy thật ra không phải là kiểu anh em mà chị nghĩ…”
Dù cho xấu hổ muốn độn thổ nhưng Ngu Điềm chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích cho Cao Mân từ đầu tới cuối chuyện ba mẹ hai bên xem mắt rồi thiếu chút nữa là đến với nhau. Cao Mân nghe xong, mặt mày lúc này cuối cùng đã giãn ra.
Ngu Điềm cảm thấy rất có lỗi: “Ngại quá lúc đó đã nói dối chị.”
“Không có gì!” Cao Mân cũng không ngại, cô ấy như thể cuối cùng cũng yên tâm mà nở nụ cười: “Thật ra hiện tại ngẫm lại, may mắn chị không theo đuổi được Ngôn Minh.”
Cô ấy tinh nghịch nói: “Bởi vì chị cảm thấy vẫn là Tề Tư Hạo nhà chị tương đối tối, Ngôn Minh chị không có phúc tiêu thụ, vẫn nên nhường lại cho em thì thích hợp hơn.”
Cao Mân nhớ tới lần ngẫu nhiên gặp được kia, nhịn không được có chút cảm khái: “Chị trước kia luôn cho rằng Ngôn Minh vốn là kiểu người ít nói ít cười, yêu đương cũng muốn người khác chủ động, kết quả nhìn thấy cách anh ấy đối xử với em, mới biết được gặp được đúng người, không có người đàn ông nào có thể duy trì sự cao ngạo, lạnh lùng.”
“Haiz, em không biết hôm đó ánh mắt Ngôn Minh nhìn em suốt cả đoạn đường, tựa như chị bình thường đi dạo cửa hàng chuyên doanh nhìn thấy chiếc túi mà mình thích, là ánh mắt sáng lấp lánh khi thật lòng yêu thích.”
“Lúc ấy ở chợ đêm cũng có mấy người đàn ông quay đầu nhìn lén em, cho nên em không phát hiện sao? Ngôn Minh hận không thể che cả người em lại, không muốn để cho người khác nhìn thấy, trong mắt toàn là dục vọng chiếm hữu siêu mạnh…”
Cao Mân chống cằm, nhớ lại, không nhịn được cười nhạo Ngu Điềm: “Không ngờ tới Ngôn Minh yêu vào lại có thể làm ra mấy chuyện nhàm chán vậy.”
…………..
Khó có được một lần hẹn riêng, hiện giờ đá hóa giải hiểu lầm, Cao Mân và Ngu Điềm lại hàn huyên thêm chuyện khác, chia sẻ chút bát quái ở bệnh viện, lúc này mới tạm biệt.
Chỉ là lần này Cao Mân biết được sự thật xong cả người thông suốt nhẹ nhàng, Ngu Điềm lại không nghĩ tới, chính mình sẽ vì một chút nhỏ nhạc đệm này mà sắp tới sẽ rước lấy cả người “phiền toái”.
Lúc ban đầu là bình yên vô sự, nhưng Ngu Điềm không biết chính là, ngày gặp mặt hôm đó, Trần Lâm Nam sau khi trở về cũng không nhụt chí trước sự từ chối của Ngu Điềm, hơn nữa thật sự không tin Ngu Điềm nói có bạn trai là thật, người đàn ông này thật sự rất kiên trì, dùng một loại phương thức khác ám chỉ ở khoảng cách xa…
Tài khoản truyện tranh đỉnh lưu “Lâm Nam Lâm Nam” ngủ đông nhiều năm đã thức tỉnh và cập nhật!
Điều này trong mắt người trẻ thích xem truyện tranh quả thực chính là sự kiện “phục hưng văn hóa” hot nhất.
[Vốn còn cho rằng Lâm Nam đã đóng bút làm ông chủ, không ngờ tới năm nay còn có thể nhìn thấy anh ấy lại một lần nữa sáng tác! Mọi người chắc đều lệ nóng doanh tròng rồi hả?]
[Mị trước kia lúc còn học cấp hai đã điên cuồng si mê truyện tranh của Lâm Nam rồi, hiện giờ đã sắp tốt nghiệp đại học! Thời gian nhanh thật, Lâm Nam, thanh xuân của mị, đã trở lại rồi! Sẽ mãi luôn ủng hộ anh!]
[Truyện mới nhìn qua có vẻ ngọt, giống như một câu chuyện tình yêu? Cảm giác đây là sự thật mà thầy Lâm Nam đã trải qua, hóa ra Lâm Nam cũng sẽ bị kéo đi xem mắt hahaha, cực kỳ bất đắc dĩ giống tui luôn.]
[Người xem mắt còn lại trong cuộc-nữ sĩ Cá Nhỏ vậy mà đối mặt với thầy Lâm Nam đại soái ca cũng từ chối ba lần, xem Lâm Nam ăn mệt tôi có thể xem một tháng!]
……………
Ngu Điềm lướt điện thoại, nhìn truyện tranh, quả thực là trợn mắt há hốc mồm, cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới Trần Lâm Nam lại đem chuyện “xem mắt” trời xui đất khiến cùng ngày với mình vẽ thành truyện tranh bằng kiểu nét vẽ vui tươi còn đang tiếp tục cập nhật, đặt tên rất có tính ẩn ý… “Làm thế nào để bắt được một chú cá”
Đương nhiên, Trần Lâm Nam không dùng tên người thật, tên nhà hàng cũng được làm mờ, nhưng cư dân mạng nhiều cao nhân thần thông quảng đại, vẫn có người thông qua dấu vết còn sót lại, phân tích ra nhà hàng này ở đâu, mà trùng hợp chính là, có một nhân viên phục vụ trong nhà hàng này cũng là fan của Trần Lâm Nam.
Qua lại vài lần, thông tin đã được xác định…
[ Người cùng ăn cơm với thầy Lâm Nam là một cô gái! Tôi từng thấy rồi! Là streamer lần trước xuất hiện ở thịnh hội, tên là Cá Nhỏ thích ăn đường?]
……….
Như thế rất tốt, Ngu Điềm trước đó tham gia hoạt động của nền tảng đã có một màn Kiss Cam kinh điển trên màn ảnh với Ngôn Minh, đến bây giờ vẫn còn lưu truyền…
Lập tức, bình luận bên dưới truyện tranh mới cập nhật của Lâm Nam bùng nổ.
[Cá Nhỏ chia tay với bạn trai bác sĩ rồi?]
[Vậy cũng quá nhanh đi, cảm giác không bao lâu trước còn Kiss Cam show ân ái, kết quả giờ liền chia tay?]
[…..Mọi người có nghĩ tới khả năng, có thể là ngoại tình…]
[Nghi ngờ sắp phải chứng kiến Tu La tràng*…]
* Tu La tràng (修罗场): cảnh tượng thảm khốc, chiến tranh tình cảm
………..
Ngu Điềm lướt xem bình luận trên mạng, cảm thấy đầu mình sắp to thành cái đấu.
Không bao lâu trước, bệnh viện trực thuộc thành phố Dung có mở rộng hoạt động bảo vệ sức khỏe mắt, xin chính phủ lập cho mỗi bác sĩ chủ trị một tài khoản Weibo, dùng để thăm khám miễn phí cho quần chúng trên mạng, đồng thời tuyên truyền bảo vệ sức khỏe mắt. Đây là hoạt động chung của quỹ phúc lợi công cộng, nhóm bác sĩ giải đáp thắc mắc miễn phí, còn quỹ phúc lợi công cộng cũng sẽ quyên góp một khoản tiền cho người nghèo chữa bệnh về mắt, Ngôn Minh vì thế cũng có một tài khoản Weibo được chứng thực.
Bời vì phong cách trả lời lạnh lùng ít nói, hơn nữa còn có màn Kiss Cam nổi tiếng trước đó, lúc hoạt động được tổ chức, tài khoản của Ngôn Minh còn bị cư dân mạng bủa vây.
Lúc đó Ngu Điềm còn khá vui vẻ, nhưng bây giờ nhìn thấy truyện tranh của Trần Lâm Nam xuất hiện dưới bình luận trên Weibo của Ngôn Minh, cô cười không nổi nữa.
Cư dân mạng trước giờ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, hơn nữa còn trỗi dậy tinh thần trượng nghĩa, nhìn thấy truyện tranh này hoài nghi Ngu Điềm ngoại trình, vì thế tích cực nóng lòng kêu gọi Ngôn Minh “bắt gian” trên mạng.
Hết cách, Ngu Điềm gần như lập tức liên hệ với Cao Mân, nói ra ngọn nguồn, hy vọng Cao Mân hỗ trợ trao đổi với Trần Lâm Nam, đồng thời, cũng đăng bài giải thích trên tài khoản mạng xã hội của mình.
May mà Ngôn Minh có lẽ vì bận nên không rảnh theo dõi mạng xã hội, hình như cũng không đăng nhập lại tài khoản này.
Rõ ràng trên mạng có một đống người tag Ngôn Minh, nhưng đến tối khi hẹn hò cùng Ngu Điềm, Ngôn Minh cũng không có biểu hiện gì khác thường.
Ngu Điềm nhẹ nhàng thở ra, xem ra là không nhìn thấy.
Cũng may không khi Cao Mân giải thích, Trần Lâm Nam đã đồng ý lập tức vẽ một chương mới làm sáng tỏ hiểu lầm này, sau đó có thể dần tiêu trừ ảnh hưởng.
Nguy cơ được giải quyết.
Chỉ là khi Ngu Điềm sắp thả lỏng, đang chuẩn bị suy nghĩ làm sao để tìm Trần Lâm Nam nói chuyện, giấu bộ truyện tranh kia đi, Ngu Điềm lại nghe được giọng nói của Ngôn Minh lên tiếng…
“Sao lại đi tìm anh trai mới rồi.”
Giọng của Ngôn Minh bình tĩnh, điềm nhiên như đang nói thời tiết hôm nay rất đẹp, nhưng một câu ngắn gọn lại cất giấu ý tứ lên án, khiến Ngu Điềm vừa xấu hổ vừa hổ thẹn như tội phạm bị bắt quả tang.
Ngôn Minh nhẹ nhàng quét mắt nhìn Ngu Điềm: “Là anh trai này có chỗ nào làm không tốt sao?”
“……….”
Ngôn Minh không mở miệng chỉ trích, càng không ép hỏi Ngu Điềm, cũng không có thẹn quá hóa giận, nhưng Ngu Điềm lại đứng ngồi không yên.
Cô lập tức “báo cáo” chi tiết tỉ mỉ lại với Ngôn Minh chuyện Cao Mân hiểu lầm cùng với trời xui đất khiến gặp phải Trần Lâm Nam, đặc biệt nhấn mình không có hai lòng.
“Em sao có thể đi tìm anh trai mới được chứ.” Ngu Điềm nói đến cuối, lại bắt đầu thấy ấm ức: “Em làm gì có tinh lực đi tìm anh trai mới.”
“Mỗi tối đều bị anh lăn lộn tới sắp hỏng, mệt đến chết đi sống lại.” Cô không nhịn được nhỏ giọng oán giận nói: “Bác sĩ có thể lực như vậy là hợp pháp sao?”
Ngôn Minh lại mặt không đỏ tim không đập, nghiêm túc giải thích: “Nguyên nhân chính là vì làm bác sĩ khoa ngoại, động một chút là phải đứng phẫu thuật liên tục mấy tiếng đồng hồ liên, vậy nên thể lực mới có thể tốt.” Anh nhìn mắt Ngu Điềm: “Nhưng ngược lại là em, nên rèn luyện một chút, thể lực quá kém, mới bị làm một chút đã thở hồng hộc cầu xin anh…”
Ngu Điềm không biết nghĩ đến đâu, cả mặt đều đỏ, cô lập tức nhanh chóng bịt miệng Ngôn Minh, không biết người đàn ông này còn muốn nói ra chuyện long trời lở đất gì nữa.
“Đừng nói nữa!” Ngu Điềm thấp giọng cảnh cáo nói: “Không cho nói!”
“Không có anh trai khác, chỉ một mình anh đã khiến em ăn không tiêu rồi.”
Ngôn Minh lần này không giận dỗi nữa, anh dắt tay Ngu Điềm: “Ừ, sau này chỉ có thể gọi một người anh trai là anh.”
Anh nghĩ: “ Nhưng mà vì để tránh cho Cao Mân hiểu lầm nữa, anh cảm thấy chúng ta nên công khai quan hệ một chút.”
“Mặc dù là anh trai, nhưng là loại anh trai không cùng huyết thống có thể ngủ cùng nhau.”
Người đàn ông này nghiêm túc nói xong, cúi người hôn xuống gương mặt Ngu Điềm, sau đó đè thấp giọng nói nhỏ một câu với Ngu Điềm.
Ngu Điềm đỏ mặt, quay đầu ngoài mạnh trong yếu mà trừng mắt nhìn Ngôn Minh: “Anh có thể có sở thích nào khác đi không! Vì sao sau khi quen biết em thì lại sinh ra sở thích này!”
“Sở thích của anh trước sau như một, từ lúc mới quen đã nói cho em biết rồi, anh thích ngủ.”
Ngôn Minh chơi xấu mà cười rộ lên: “Hiện giờ vẫn thích ngủ.”
Anh bổ sung nói: “Cùng em.”
………….
Tối đó Ngu Điềm đã được thể nghiệm cái gì gọi là nói được làm được. Ngày hôm sau, căn bản không cần Ngôn Minh nói, cô đã phẫn nộ đứng dậy quyết định liên hệ với Trần Lâm Nam nhanh chóng đứng ra làm sáng tỏ truyện tranh, việc này không làm sáng tỏ, tương lai không biết Ngôn Minh còn muốn lấy chuyện này ra nói như thế nào, sau đó thừa dịp cô đuối lý mà một tấc lại muốn tiến một thước!
Chỉ là ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy lướt Weibo, Ngu Điềm lại phát hiện tài khoản Weibo đã bị “chúc phúc hâm mộ” bao phủ.
Nửa tiếng sau, Ngu Điềm cuối cùng mới hiểu rõ vì sao lại thế.
Như thể đang đấu võ đài với Trần Lâm Nam, bác sĩ Ngôn đứng đắn nghiêm túc, sáng này đã nhân lúc Ngu Điềm còn đang ngủ, sáng tạo gấp gáp một mẩu truyện tranh.
Ngu Điềm nhấn mở truyện, suýt chút nữa cười chết.
Ngôn Minh không giống Trần Lâm Nam có bản lĩnh hội họa, anh dùng trình độ kỹ xảo vẽ tranh của học sinh tiểu học tùy tiện trào phúng nội dung truyện tranh của Trần Lâm Nam.
Vẽ chính mình và Ngu Điềm vẽ rất đáng yêu, nhưng dựa theo đặc điểm ngoại hình của Trần Lâm Nam cố ý vẽ ra hình tượng một lời khó nói hết.
Ngôn Minh cũng dùng hình thức truyện tranh, kể lại cuộc gặp gỡ giữa anh và Ngu Điềm, hiểu lầm, sau đó cùng nhau đi đến cuối, nhân tiện show ân ái, hơn nữa làm sáng tỏ hiểu lầm khi Ngu Điềm quen biết Trần Lâm Nam.
Cuối cùng, tên này còn chế nhạo, đặt tên cho mẩu truyện tranh này là “Bắt cá văn minh, xin đừng trộm cá trong ao như người”
Ngôn Minh đã dậy sớm đi làm, Ngu Điềm nhìn thời gian, anh hẳn đã kết thúc khám bệnh, bắt đầu nghỉ trưa.
Ngu Điềm cuối cùng không nhịn được
Cô gọi điện thoại cho Ngôn Minh.
Nhưng mà lại bị ngắt máy.
Ngu Điềm hơi buồn bực, lại gọi một lần nữa, vẫn bị ngắt.
Đến lúc cô rầu rĩ không vui định thử lần thứ ba thì cửa nhà đột nhiên truyền đến tiếng mở.
Ngu Điềm theo bản năng nhìn lại, thấy Ngôn Minh phong trần mệt mỏi, tranh thủ lúc nghỉ trưa chạy về nhà.
Anh mặc quần áo bình thường, trên tay cầm theo cầm theo cơm hộp cho Ngu Điềm, chưa nói nhiều lời, nhưng tim Ngu Điềm đã nhảy lên thình thịch.
Ở bên nhau mới một đoạn thời gian, cô luôn dễ dàng rung động trước những hành động nhỏ thường ngày của Ngôn Minh.
Ngu Điềm nén cảm giác tim đập nhanh, nỗ lực bình tĩnh nói: “Sao lại về rồi? Thời gian nghỉ giữa trưa ngắn như vậy, anh không tranh thủ ngủ một lát đi?”
Bác sĩ Ngôn xưa nay ít khi nói cười ở bệnh viện buông hộp cơm xuống, sau đi tới trước mặt Ngu Điềm, giọng điệu tự nhiên, cực đúng lý hợp tình…
“Nhớ em không thể về sao?”
Sau đó vị anh trai mang đồ ăn này, cúi người hôn Ngu Điềm một cái.
“Anh trai cũ muốn quét cảm giác tồn tại đúng giờ, để phòng ngừa có anh trai mới lợi dụng sơ hở tới trộm cá.”
Người đàn ông nghiêm trang nói: “Nói sao thì ao cá của anh chỉ có một con cá, nuôi đã lâu, không thể để trộm mất.”
“Tối mai, nói với mẹ em, ăn cơm cùng ba anh.”
Giọng điệu Ngôn Minh vô cùng trịnh trọng: “Anh cần phải cho chính mình một danh phận.”
“Nếu không chờ anh hồi phục tinh thần, ao cá cũng đã bị đào rỗng.” Giọng Ngôn Minh mang theo chút lên án và bấc được dĩ nhàn nhạt: “Ai bảo cá của anh quá khiến người ta yêu thích, mà hiện tại ở thành phố Dung có một số người yêu thích câu cá lại có tố chất quá kém, hoàn toàn không có đạo đức gì đáng nói.”
Ngu Điềm không nhịn được phì cười.
Nhưng rất nhanh, cô liền cười không nổi.
Bởi vì bác sĩ Ngôn đã bắt đầu cởi áo khoác: “Anh suy nghĩ một chút, so với lúc nào cũng lo sợ cá bị trộm mất, thì tự mình ăn cá vẫn an tâm hơn.”
Anh vừa cởi, vừa nhìn đồng hồ trên tường…
“Cách thời gian vào làm còn một tiếng.”
“Đủ ăn cá.”
Lam Quỳnh: Vậy mà trước giờ vẫn luôn nghĩ những người thích ngủ là những người có nội tâm rất hiền hòa và phật hệ, nhưng giờ mới hiểu thì ra ngủ không đơn giản chỉ là ngủ, mà còn có thể là “ngủ”.