“ Hôm nay anh nhìn thấy Tề Tư Hạo lúc trực đêm mặc đồ ngủ em mua cho cậu ta.”
Sau khi cùng nhau ăn xong cơm tối, trên đường đi dạo chợ đêm, Ngôn Minh đột nhiên nói ra những lời này.
Đầu tiên Ngu Điềm ngẩn người, nhân tiện sửa đúng lại lời anh: “Nói đúng ra, không phải là em mua cho cậu ta, mà là anh mua.”
Ngôn Minh nắm tay Ngu Điềm, hơi nghiêng đầu nhìn cô, sau đó làm bộ như không có việc gì đi về phía trước…
“Nếu không phải anh kiên trì chọn màu xám, em liền chọn màu xanh CP cho cậu ta. Mặc dù người trả tiền là anh, nhưng người nhất quyết mua cho cậu ta là em.”
Nghe giọng điệu này, sao lại thấy hơi chua, còn rất không tình nguyện nhỉ?
Nhưng mà lúc trước người tích cực lựa chọn, tranh cướp đòi trả tiền, thậm chí muốn tự mình đưa cho Tề Tư Hạo không phải chính là Ngôn Minh sao?
Sao hiện giờ nói trở mặt liền trở mặt vậy?
Chuyện đồ ngủ này, có lẽ trong lòng Ngôn Minh không cho qua được, hơn nữa Ngu Điềm có ấn tượng, hình như người đàn ông này đã nhắc lại hai ba lần rồi.
Gần đây tình cảm của Tề Tư Hạo và Cao Mân phát triển rất thuận lợi, Tề Tư Hạo mỗi ngày đều mặt mày rạng rỡ, làm việc càng thêm hăng hái, việc nặng nhọc nào cướp tranh làm, được cử đi học cũng rất tích cực, theo lý thuyết hẳn là không có làm gì đắc tội với Ngôn Minh đi?
Tuy rằng lúc trước Ngôn Minh tích cực mua đồ ngủ cho Tề Tư Hạo đúng là quá mức nhiệt tình, nhưng sau đó Ngu Điềm cũng không nghĩ quá nhiều, Ngôn Minh trước đây nhắc tới chuyện này, cô cũng chỉ đơn thuần cho rằng Ngôn Minh ghen, nhưng hiện giờ Ngôn Minh lại tự mình nói đến, cô càng nghĩ càng cảm thấy vi diệu.
Liên tưởng đến một số việc nhỏ không đáng kể, Ngu Điềm đột nhiên có một suy đoán…
“Lúc trước anh, sẽ không cho rằng, đồ ngủ này là em muốn mua cho anh…chứ?”
Vậy nên mới chọn size 185!
“Làm gì có chuyện đó.”
Chỉ là phỏng đoán của Ngu Điềm, rất nhanh đã bị Ngôn Minh phủ nhận, sắc mặt anh điềm nhiên khiến cho người ta tin phục, hơi nâng mí mắt, nhìn về phía ánh đèn của chợ đêm cách đó không xa: “Anh sao có thể nghĩ vậy được? Anh sẽ tự mình đa tình như vậy à?”
Nói cũng đúng.
Ngôn Minh cao ngạo lạnh lùng, cảm giác không giống người có thể nghĩ như vậy.
“Anh nhắc tới chuyện đồ ngủ, chủ yếu là, em mua đồ ngủ cho người bạn không quan trọng như Tề Tư Hạo, nhưng bạn trai như anh lại không có.”
Ngôn Minh liếc mắt nhìn Ngu Điềm, nhạt giọng lên án: “Chuyện này, anh đã nhắc vài lần rồi, nhưng em gật gù cũng chưa nhớ mua cho anh, chỉ nói hai câu cho có lệ.”
Thì ra là thế!
Lại là ghen tị!
Ngôn Minh lại nhìn Ngu Điềm, bổ sung nói: “Chỉ thế thôi, không có ý gì khác.”
Ngu Điềm đã hiểu rõ.
Ngôn Minh đứng ở điểm cao đạo đức, thừa thắng xông lên nói: “Em làm bạn gái vậy mà không nghĩ tới mua đồ cho bạn trai mình?”
“Mua cho anh có lợi ích gì à?” Ngu Điềm không nhịn được lẩm bẩm: “Dù sao cuối cùng lúc cùng nhau ngủ cũng phải cởi ra, có thể mặc bao lâu chứ? Nói ngủ đơn thuần, cuối cùng vẫn là cởi áo, không giữ lời. Em còn chưa nói anh đâu, vậy mà anh đã người xấu cáo trạng trước rồi…”
Ngu Điềm vừa lên án, lại nhớ tới mấy ngày eo mỏi chân run, thật sự là tức sôi máu.
Đừng nói đồ ngủ, cô cái gì cũng không muốn mua cho Ngôn Minh.
Cuối cùng vẫn là Ngôn Minh lôi kéo Ngu Điềm, kéo cô vào ngõ nhỏ của chợ đêm, vừa hôn vừa dỗ, Ngu Điềm mới đỏ mặt bĩu môi miễn cưỡng tha thứ cho người đàn ông mỗi lần đến tối lại nói không giữ lời.
Những người đang yêu đương cuồng nhiệt không thể nào giận nhau qua đêm, rất nhanh, Ngu Điềm lại vui vẻ, thân thiết nắm tay Ngôn Minh đi dạo phố.
Chỉ là Ngu Điềm cũng không ý thức được, trong đám người ồn ào nhộn nhịp, có một đôi mắt khiếp sợ đang nhìn chằm chằm bọn họ, thu hết dáng vẻ cô và Ngôn Minh cãi qua cãi vào trong mắt.
Hành vi quen thuộc giữa Ngôn Minh và Ngu Điềm, được lý giải trong đôi mắt ấy, kèm theo đó là sự kinh hoàng, không dám tin chuyện kinh thế hãi tục đang diễn ra trước mặt, cùng với cảm giác nhận thức muộn màng, chẳng trách lại như thế…
**
Thời điểm Ngu Điềm nhận được điện thoại của Cao Mân, cô vừa mới hoàn thành việc biên tập video phổ cập khoa học sức khỏe răng miệng, vốn định xem lại tài liệu thi lên thạc sĩ, kết quả bất ngờ bị cuộc gọi của Cao Mân cắt ngang.
Không giống với quá khứ, buổi gặp mặt hôm nay Cao Mân hình như có chuyện khó mở miệng, thanh âm không còn hoạt bát hào phóng như trước, trở nên có chút chần chừ và ngượng ngập…
“Cá Nhỏ, tối nay em có rảnh không? Chị muốn mời em đi ăn một bữa, có một số việc muốn nói với em…”
Giọng điệu này, Ngu Điềm gần như ngay lập tức ngồi thẳng người, Cao Mân không phải là người có lòng dạ thâm sâu, câu nói này, chắc là đã gặp phải chuyện khó xử lý hoặc lựa chọn, muốn tìm ai đó thương lượng cách giải quyết.
Tối nay Ngu Điềm vốn đã hẹn Ngôn Minh cùng nhau ăn cơm, nhưng bạn bè hiếm khi dùng vẻ mặt hoang mang như vậy xin giúp đỡ, cô sao có thể thấy chết mà không cứu?
Cô nhanh chóng quyết định lùi lại cuộc hẹn tối với Ngôn Minh, đồng ý ngay với Cao Mân: “Có thể, thời gian địa điểm chị quyết định rồi nhắn cho em là được, em có rảnh.”
Rất nhan cúp điện thoại, Cao Mân liền gửi thời gian ăn cơm và tên nhà hàng tới.
Ngu Điềm giải thích đơn giản với Ngôn Minh, đổi ngày hẹn ăn tối với anh.
**
Ngu Điềm đến nhà hàng đúng thời gian đã hẹn, Cao Mân cho cô tên của phòng bao.
Chỉ là khi đẩy cửa phòng bao đi vào, Cao Mân lại không có ở trong, thay vào đó là một người đàn ông mặc tây trang, dù cho đang ngồi cũng có thể thấy được đối phương có chiều cao vượt trội.
Đối phương theo tiếng động nhìn qua, ánh mắt chạm vào cái nhìn của Ngu Điềm.
Anh ta ngẩn người, sau đó thoải mái cười rộ lên: “Thì ra là thế.”
Ngu Điềm như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc: “Xin hỏi có phải anh đi nhầm phòng không? Đây là phòng bạn tôi đã đặt trước…”
Đối phương tỏ vẻ hiểu rõ mỉm cười: “Cao Mân đúng không?”
“A…Phải…Anh là?”
“Tôi là bạn học của Cao Mân, Trần Lâm Nam.” Người đàn ông mỉm cười đứng lên, lịch sự tự giới thiệu bản thân.
Ngu Điềm cũng theo bản năng hắng giọng, bày ra phép lịch sự xã giao hoàn mỹ: “Xin chào, tôi là Ngu Điềm, bạn của Cao Mân.”
Chẳng lẽ Cao Mân gặp phải vấn đề, rất khó giải quyết, cho nên mới cùng lúc gọi cả hai người bạn tới hỗ trợ nghĩ cách? Suy cho cùng tư duy của nam và nữ không giống nhau, đây là đang muốn tiếp thu ý kiến của quần chúng, thời điểm thảo luận ra phương án bảo đảm không có góc chết?
Nếu xác định cả hai người đều không đi nhầm phòng bao, Ngu Điềm cũng chỉ có thể an phận ngồi xuống, vừa chờ Cao Mân vừa lễ phép nói chuyện phiếm câu được câu không với Trần Lâm Nam.
Sau khi trò chuyện, Ngu Điềm mới biết được, Trần Lâm Nam dù mặc tây trang đi giày da nhìn như nhân viên văn phòng 9 giờ sáng đi làm 5 giờ chiều tan ca, nhưng lại là ông chủ của một công ty livestream nổi tiếng ở trên mạng, có rất nhiều streamer phổ cập khoa học làm việc dưới trướng của anh ta. Anh ta cũng không giống những ông chủ khác không hiểu nhiều lắm về nghiệp vụ của công ty, ngược lại hiểu rất rõ những việc nhỏ không đáng kể khi làm livestream phổ cập khoa học, nhìn qua là kiểu người tay làm hàm nhai.
Trò chuyện cùng anh ta, sau khi tự giới thiệu bản thân cũng làm phổ cập khoa học, đề tài chung giữa hai người cũng không ít, nửa tiếng trôi qua cũng không quá ngượng ngùng, mà càng nói sâu, Ngu Điềm mới biết được, Trần Lâm Nam sở dĩ hiểu biết nhiều như vậy, hóa ra bởi vì anh ta đã xây dựng sự nghiệp truyền thông từ rất sớm.
Anh vốn xuất thân là họa sĩ truyện tranh, hiện giờ tài khoản “Lâm Nam Lâm Nam” đã có lượng fan hùng hậu và khá nổi tiếng trong giới truyện tranh, người đứng sau đó chính là anh ta.
Chỉ là có lẽ do bận xây dựng sự nghiệp, sau nửa năm hoặc một năm thì tài khoản đã dừng hoạt động.
Bởi vì có tầng quan hệ này, hai người rất có tiếng nói chung.
Tuy rằng bầu không khí cũng không xấu hổ, nhưng dù sao cũng đang chờ Cao Mân. Nửa tiếng sau, Ngu Điềm nhìn đồng hồ, bắt đầu lo lắng: “Cao Mân sao còn chưa tới nhỉ? Hay là để tôi gọi điện cho chị ấy…”
Chỉ là cô còn chưa kịp cầm lấy điện thoại, Trần Lâm Nam đã cười khẽ ngăn cô lại: “Cao Mân sẽ không tới.”
“Hả?”
Người đàn ông nhướng mày cười cười: “Cô không biết sao? Đây là buổi xem mắt Cao Mân chuẩn bị cho chúng ta.”
Anh ta dương dương tự đắc nhìn hai mắt Ngu Điềm: “Nói thật, lúc đầu khi tôi phát hiện ra ý đồ của cô ấy cũng hơi không vui lắm, nhưng sau khi nhìn thấy cô, lại cảm thấy thú vị ngoài mong đợi.”
Trần Lâm Nam thẳng thắn nói: “Trước đó tôi không tiếp tục sáng tác truyện tranh, là bởi vì vẫn luôn không thoát ra khỏi việc bạn gái cũ mắc bệnh qua đời, cảm thấy linh cảm kiệt quệ, cho nên mới từ sáng tác đơn thuần chuyển sang mở công ty, ký hợp đồng với các streamer khác, giúp bọn họ lập nghiệp, cung cấp tài nguyên và lưu lượng, đồng thời thu được lợi nhuận từ bọn họ.”
Trần Lâm Nam cười cười: “Nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy cô, tôi đột nhiên có linh cảm sáng tác.”
Ngu Điềm cảm thấy xấu hổ, cô không biết Cao Mân bị làm sao, nhưng không thể không lập tức giải thích với Trần Lâm Nam mình không phải độc thân…
“Có lẽ anh hiểu lầm rồi, Cao Mân gọi chúng ta tới, chắc chắn không phải là sắp xếp cho chúng ta xem mắt, bởi vì tôi đã có bạn trai rồi…”
……………
Mặc dù Ngu Điềm rất thành thật, nhưng Trần Lâm Nam hiển nhiên không tin, anh ta nhìn Ngu Điềm ý vị thâm trường, cười nói: “Không sao, tôi là người rất kiên trì, mặc dù cô khéo léo từ chối tôi, tôi cũng không phải loại người dễ dàng từ bỏ.”
…………..
Khuyên can mãi, Ngu Điềm đã làm hết nghĩa vụ chứng minh, mặc kệ đối phương có tin hay không, tóm lại cô vẫn luôn từ chối lời mời của Trần Lâm Nam, chính thức tiễn người đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Mà đúng như dự kiến của Ngu Điềm, khi cô và Trần Lâm Nam vừa tạm biệt xong, Cao Mân cuối cùng cũng khoan thai tới muộn, chạy tới phòng bao.
Có lẽ Trần Lâm Nam đã liên lạc với Cao Mân trước mình, đối mặt với sự hỏi tội của Ngu Điềm, Cao Mân tỏ vẻ hiểu rõ…
“Em cảm thấy Trần Lâm Nam không phù hợp phải không? Không sao Cá Nhỏ, bên này chị còn rất nhiều nam thanh niên chất lượng tốt chưa lập gia đình còn độc thân, bắt đầu từ làm bạn cũng có thể, cũng không phải bảo em với Trần Lâm Nam lập tức hẹn hò, chính là thêm một người bạn là thêm một con đường, huống hồ anh ta cũng làm truyền thông tự phát…”
Đây là nghĩ đi đâu vậy hả?
Ngu Điềm hơi không thể hiểu được: “Em và bạn trai không chia tay, rất ổn định, chị có phải hiểu lầm cái gì hay không? Em không cần tìm bạn trai mới!”
Kết quả bản thân vừa nói ra lời này, Cao Mân cũng hiếm khi nghiêm túc, cô ấy nhìn về phía Ngu Điềm, trầm giọng nói: “Chị biết hai người không chia tay.”
Cho nên?
“Cho nên em càng cần quen biết thêm các chàng trai mới cùng tuổi!”
Cao Mân lên tiếng tuyên truyền giác ngộ: “Như vậy em mới có thể thoát khỏi người bạn trai hiện tại kia!”
???
Cao Mân nói quá đứng lý hợp tình, vậy nên Ngu Điềm cũng ngây ra mất mấy giây mới ý thức được chỗ nào không đúng: “Nhưng em vì sao phải thoát khỏi bạn trai hiện tại…”
Ánh mắt Cao Mân nhìn Ngu Điềm có chút xấu hổ và né tránh, nhưng cuối cùng, như mục đích đã chiến thắng nội tâm do dự, cô ấy hạ quyết tâm…
“Cá Nhỏ, chuyện này, chuyện của em và anh ấy, ba mẹ hai người có biết không? Bọn họ…chắc sẽ không đồng ý phải không?”
Ngu Điềm ngẩn người, ý được Cao Mân đang nói tới cái gì.
Tình cảm của cô và Ngôn Minh rất ổn định, nhưng xác thật chưa chính thức thẳng thắn nói chuyện này cho ba mẹ hai bên biết, bởi vậy Ngu Điềm lắc đầu: “Đúng là chưa nói với ba mẹ, nhưng cũng không đến mức không đồng ý chứ…”
Trai chưa cưới nữ chưa gả, trong nhà Ngôn Minh mặc dù có tiền, nhưng Ngôn Văn Hoa nhìn qua cũng không phải là người để ý xuất thân của nhà gái, suy nghĩ có vẻ rất tiến bộ. Bản thân Ngôn Minh cũng lớn lên trong gia đình đơn thân, Ngôn Văn Hoa hẳn cũng sẽ không ghét bỏ mình xuất thân từ gia đình đơn thân.
Nhưng ngữ khí của Cao Mân lại vô cùng khiếp sợ và gấp gáp: “Sao có thể đồng ý được! Em ngàn vạn lần không được vội vàng nói thẳng, thật sự sẽ bị đánh gãy chân đấy!”
???
Cái gì???
Vẻ mặt Cao Mân nặng nề: “Hai người bắt đầu từ khi nào?”
Không cho Ngu Điềm cơ hội trả lời, cô ấy đã tiếp tục nói: “Có phải là Ngôn Minh dụ dỗ em không? Anh ấy lớn tuổi hơn em, sớm trưởng thành hơn, sớm nên có khái niệm luân lý đạo đức, có phải anh ấy lừa gạt em? Loại quan hệ này của hai người bắt đầu từ khi nào? Đã đến bước nào rồi? Không phải những chuyện không nên làm, đều làm hết rồi chứ?”
Cô ấy nghiêm túc mà dừng lại một chút, như cố gắng tìm từ, cuối cùng như sợ Ngu Điềm ngu ngơ không hiểu được, cô ấy hạ giọng giải thích: “Chính là, hai người đã xảy ra quan hệ chưa?”
Cái này…đương nhiên là có, còn rất nhiều là đằng khác…
Ngôn Minh là bác sĩ cũng không phải thánh nhân, tóm lại chỉ cần là đàn ông, sao có thể nhịn được…
Lần đầu tiên Ngôn Minh còn rất kiềm chế, nhìn rất trúc trắc ngây ngô, nhưng tới lần thứ hai lần thứ ba…
Ngu Điềm chỉ mới hồi tưởng lại đã mặt đỏ tai hồng, năng lực học tập của đàn ông quá giỏi, đôi khi cũng không phải là chuyện tốt…
Chẳng qua Ngu Điềm cũng không cảm thấy thoải mái khi đàm luận loại chuyện này trước mặt Cao Mân, quá tư mật, cũng quá ngại ngùng, bởi vậy Ngu Điềm muốn đánh lạc hướng sự chú ý của đối phương.
Chỉ là biểu hiện của cô đã khiến Cao Mân biết được đáp án, Cao Mân cực kỳ cực kỳ nghiêm túc túm lấy Ngu Điềm: “Là Ngôn Minh ép em sao?”
???
Cái này làm Ngu Điềm ý thức được có gì đó không đúng.
Sao trong ấn tượng của Cao Mân, hình tượng của Ngôn Minh lại trở nên kém vậy rồi?
“Không có, em và anh tới với nhau một cách rất tự nhiên, dù sao bình thường cũng có khá nhiều cơ hội tiếp xúc, xem như lâu ngày sinh tình?”
“Mặc dù chưa nói với ba mẹ, nhưng Ngôn Minh đã vài lần nhắc tới muốn mời em ăn một bữa cơm với ba của anh ấy, không có chuyện lừa gạt linh tinh gì đó, chỉ có phải hiểu lầm anh ấy rồi hay không?” Vậy nên mới liều chết muốn giới thiệu đối tượng cho mình?
Ngu Điềm vừa định tiếp tục giải thích, kết quả đã bị vẻ mặt trầm trọng của Cao Mân ngắt ngang, sau đó Ngu Điềm nghe thấy Cao Mân vô cùng đau lòng, khiếp sợ mà chất vấn…
“Dù nói như vậy không nên, tất cả tình yêu đều xứng đáng được chúc phúc, nhưng Cá Nhỏ, em có nghĩ tới, hai người như vậy là loạn luân hay không? Vậy cũng quá trái đạo đức luân thường rồi!”
???
!!!