Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 93: Hạnh phúc qua.




Nhưng đến cuối cùng anh nhận ra rằng, yêu một người không phải là chiếm hữu người đó mà là buông tay để người đó được hạnh phúc.

Cho đến khi số phận bắt anh va phải Mộng Dao và để cô bước vào cuộc đời vốn dĩ đã chẳng còn gì khiến anh chờ mong.

Chính sự ấm áp, chân thành của cô đã xoa dịu trái tim. Nụ cười ngọt ngào của cô không biết từ khi nào đã đi vào trái tim anh. Không biết từ lúc nào anh đã luôn muốn được nhìn thấy cô mỗi ngày.

Chỉ là anh ngốc nghếch quá, mãi không nhận ra được đó là tình yêu. Cho đến khi anh đánh mất đi cô mãi mãi.

Khó khăn lắm anh mới có thể khiến cho cô tha thứ cho bản thân. Đúng là trên đời này không gì cứng rắn hơn trái tim phụ nữ. Nhưng chỉ cần bạn dịu dàng với cô ấy một chút thôi, trái tim của cô ấy sẽ vô cùng mềm yếu.

Sau này anh muốn dùng quãng đời còn lại để ở bên cạnh, yêu thương và bảo vệ cho cô cả đời.

Tống Tri Hành nắm lấy tay cô.

“Dao Dao, trở về với anh đi. Anh không muốn nhìn vợ mình sống với người đàn ông khác. Anh muốn cho em một mái nhà, cho Giai Nghi một người mẹ. Muốn dùng quãng đời còn lại để cho em hạnh phúc.”

Mộng Dao không nói gì, cô chỉ khẽ gật đầu. Tống Tri Hành lúc này không biết từ đâu lấy ra chiếc nhẫn cưới mà lúc trước cô đã bỏ lại. Anh nhẹ nhàng hôn lên tay cô.

“Sau này chúng ta đừng tùy tiện cãi nhau có được không? Em không thích cái gì anh sẽ sửa. Em đừng có bỏ lại cha con anh có được không?”

Cô mỉm cười gật đầu, “Được, em hứa là sẽ không bao giờ rời xa anh và con nữa.”

Không có ai sinh ra đã biết cách yêu. Và cũng không có ai vừa yêu đã gặp ngay người vốn dĩ dành cho mình cả. Chúng ta đi một vòng tròn lớn, trải qua rất nhiều hiểu lầm và sóng gió, quan trọng là chúng ta lựa chọn thấu hiểu và tha thứ cho đối phương.

Người ta thường nói, yêu lại người cũ rất khó vì những vết thương cũ trong quá khứ, sau này mỗi lần ở bên cạnh nhau đều như vết nứt không có cách nào xóa nhòa được.

Nhưng lần này Mộng Dao thấy được sự kiên định trong mắt anh và cô tin, tin vào sự thâm tình của anh. Anh nhất định nói được làm được, nhất định không khiến cho cô phải thất vọng.

Đột nhiên “oe oe…” tiếng trẻ con khóc vang lên khiến cho cả hai giật mình. Quay lại thì mới thấy là Tiểu Giai Nghi khóc đòi sữa mẹ. Cả hai người đều nhìn nhau cười hạnh phúc.

“Có lẽ là con bé cảm nhận được mẹ đang ở gần đây nên mới khóc đòi sữa đó. Chứ bình thường ở nhà con rất ngoan, không bao giờ khóc cả.”

Mộng Dao bế Tiểu Giai Nghi trên tay, cô định cho con bú sữa nhưng Tống Tri Hành cứ nhìn chằm chằm làm cô rất ngại.

“Tống Tri Hành, anh nhắm mắt lại đi.”

“Hả? Để làm gì?”

Cô bối rối không biết phải làm sao để giải thích cho anh hiểu. Tuy hiện tại cả hai đã có con nhưng cô vẫn cảm thấy ngại khi để anh nhìn thấy cơ thể mình. Cô cảm thấy rất ngượng, giống như con gái mới lớn lần đầu tiên biết yêu vậy.

“Thì anh cứ nhắm mắt lại đi.”

Tống Tri Hành mặc dù không biết là chuyện gì nhưng anh vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Mộng Dao thấy anh đã nhắm mắt lại rồi thì cô mới từ từ kéo chiếc cổ áo xuống trễ vai, sau đó cho Tiểu Giai Nghi bú sữa. Cô bé được ti sữa mà ăn no say.

Tống Tri Hành len lén mở mắt ra nhìn thử rốt cuộc là có chuyện gì mà cô lại bí mật như vậy. Thấy Mộng Dao đang cho con bú sữa thì anh lại mỉm cười hạnh phúc.

“Hóa ra là cho con ti sữa à? Anh còn tưởng là có chuyện gì cơ.”

Tống Tri Hành chồm người tới vuốt ve đôi má bánh bao của Tiểu Giai Nghi. Anh nhìn vào cái miệng nhỏ đang mút sữa rồi sẵn tiện nhìn luôn cả khuôn ngực trắng mịn của cô khẽ nuốt nước bọt.

Sao đột nhiên anh lại nảy sinh ra ý nghĩ không đứng đắn như vậy chứ?

Trước đây anh đâu có như vậy, cho dù là Trình Ý, anh cũng chưa từng nảy sinh ham muốn chiếm lấy cô cho riêng mình. Từ khi nào mà anh thay đổi trở thành một người đàn ông có thất tình lục dục vậy chứ?

“Thời gian không có con bên cạnh, ngực em có bị tức sữa không?”

“Có chứ!”

Cô đột nhiên nhìn lên và thấy đôi mắt háo sắc của anh. Cô thiệt muốn đập đầu mà, ngại chết đi được.

“Ai… ai cho anh mở mắt vậy chứ?”

“Con cũng có rồi, em còn ngại gì nữa.”

Anh cứ ngồi đó chẳng thèm thấy ngại mà nhìn cô cho con bú. Sao bây giờ anh lại trở thành con người không biết liêm sỉ như vậy chứ?

“Sữa của em nhiều nhỉ? Chắc là do lâu nay không cho con bú. Lúc căng sữa quá thì em làm gì?”

“Em lấy máy hút sữa ra bớt chứ không rất khó chịu.”

“Sau này đừng dùng máy hút sữa nữa. Để anh giúp em.”

Mộng Dao quả thật không hiểu ý của anh rốt cuộc là gì? Nhưng mà cũng đủ hiểu chẳng phải là ý đứng đắn gì rồi.