Đến sáng ngày hôm sau, Tống Tri Hành mới có thể lờ mờ tỉnh dậy. Anh chỉ nhìn thấy bên cạnh anh có Văn Lực.
Nguyên cả một ngày hôm qua anh đứng dưới trời nắng nên dù đã được ngủ một giấc lấy lại sức thì anh vẫn cảm thấy đầu giống như một tảng đá đè nặng lên.
Cũng đúng thôi, lần trước đầu anh bị chấn thương vẫn chưa kịp hồi phục anh đã chạy đến đây.
Như vậy là hôm qua anh đã ngất trước cửa nhà Mộng Dao sao?
Vậy mà anh lại tỉnh dậy ở một nơi xa lạ. Như vậy có nghĩa là Mộng Dao vẫn chẳng thèm đoái hoài gì đến anh sao?
Một cảm giác xót xa dâng trào trong người Tống Tri Hành. Liệu anh còn có cơ hội nào để quay trở về bên cạnh cô hay không?
Văn Lực lúc này cũng bị cái trở mình của Tống Tri Hành làm cho thức giấc. Nhìn thấy Tống Tri Hành thực sự tỉnh dậy khiến cho cậu vui như phát khóc.
Anh vội ngồi dậy ôm chầm lấy Tống Tri Hành khiến cho anh muốn nghẹt thở đến nơi.
“Chủ tịch, anh tỉnh rồi sao? Tôi còn tưởng là ngài đi luôn rồi. Nếu thế thì Tiểu Giai Nghi mồ côi cha sao?”
“Tôi chưa có chết… nhưng cậu mà còn ôm nữa thì tôi chết thật đó.”
Lúc này Văn Lực mới nhận ra là cậu ôm Tống Tri Hành có hơi quá chặt. Cậu mới chịu buông anh ra, Tống Tri Hành ho sặc sụa.
“Cậu ghét tôi thì nói chứ không cần phải làm như vậy.”
“Trời nịnh giám, tôi không có cố tình làm vậy với chủ tịch đâu ạ. Tôi hết lòng vì ngài luôn đó. Ngài xem, lúc ngài bị ngất xỉu có ai thèm đoái hoài gì đến anh không? Chỉ có một mình tôi không ngại gian khó, không ngại cực khổ chạy đi kiếm người đem ngài về đây.”
Tống Tri Hành nghe nói đến đây trong lòng buồn rười rượi.
“Cô ấy không thèm quan tâm đến tôi thật sao?”
“Thật mà. Tôi gọi cô ấy muốn rát cả cổ họng mà có ai thèm đoái hoài đến tôi đâu. Lúc đó tôi phải bế cả Tiểu Giai Nghi đi tìm người đấy.”
Trong lòng Tống Tri Hành ngậm ngùi. Dù anh đã biết rồi nhưng chính miệng nghe Văn Lực kể lại tim anh vẫn giống như bị ngàn mũi dao xuyên qua.
“Được rồi, sau này về sẽ tăng lương cho cậu.”
“Thật thế hả chủ tịch? Được thế thì còn gì bằng. Nhưng mà…”
Văn Lực lúng túng gãi đầu. Nhìn bộ dạng lúng túng của cậu khiến cho anh có chút hoài nghi.
“Chuyện gì? Nói đi!”
“Tỉnh dậy rồi thì trả tiền thuốc men với tiền ngủ qua đêm ở đây đi.”
Tiếng ông trưởng thôn vang lên khiến Tống Tri Hành giật mình quay lưng lại. Rồi lại nhìn thấy Văn Lực đang gãi đầu.
“Quẹt thẻ đi Văn Lực!”
“Tống tổng, anh nghĩ ở đây là thành phố sao? Thẻ đen của anh ở đây có tác dụng sao?”
Tống Tri Hành lại trố mắt nhìn Văn Lực.
“Rồi bây giờ phải làm sao?”
“Ngài còn gì giá trị trên người thì lột ra đưa cho ông ấy đi. Chứ tôi là tôi cống hiến cái đồng hồ Rolex quý giá của mình rồi đó.”
Khỏi phải nói Tống Tri Hành giận tím người, không ngờ mình đường đường là chủ tịch của Tống thị vậy mà cũng có lúc ăn nhờ ở đậu nhà người ta không có tiền trả.
Nếu như để Mộng Dao biết được chắc chắn sẽ cười vào mặt anh.
“Chiếc đồng hồ Rolex đó của cậu đủ để chúng ta ở đây một tuần đấy. Chúng ta đi được rồi.”
Văn Lực cảm thấy rất khâm phục Tống Tri Hành. Đúng là thương nhân kinh doanh dày dặn trên thương trường có khác, trả giá khiến cho trưởng thôn tức đến xanh mặt.
“Này, thế là cậu định quỵt tiền tôi đấy à?”
“Thế nào gọi là quỵt? Ở đây không có máy quẹt thẻ nhưng chắc có internet chứ nhỉ? Ông lên mạng search thử chiếc đồng hồ đó có giá bao nhiêu? Đủ để mua đứt cả hòn đảo này của các người đấy. Làm người không nên quá tham lam.”
“Cậu tính toán như vậy hèn gì bị vợ bỏ.”
“Vợ bỏ? Ai bảo ông tôi bị vợ bỏ?”
“Là cậu ta nói chứ ai?” Ông trưởng thôn chỉ thẳng về phía Văn Lực.
Ông trưởng thôn chọc trúng chỗ ngứa của Tống Tri Hành, anh trừng mắt nhìn sang chỗ của Văn Lực. Cậu lảng tránh sang một bên.
“À tôi phải đưa Tiểu Giai Nghi đi hóng gió. Tôi đi trước đây, bai chủ tịch nhé.”
Người trong cuộc chưa rõ, ngoài ngõ đã tường. Anh không ngờ cái miệng Văn Lực bép xép như vậy. Nếu như anh mà biết trước Văn Lực là người nhiều chuyện như vậy, anh đã cắt lưỡi cậu ta từ lâu rồi.
“Chúng tôi chưa có ly hôn thì sao gọi là bỏ? Cô ấy chỉ là giận dỗi tôi một chút thôi. Sớm muộn gì cũng sẽ tha thứ cho tôi mà thôi.”
“Vậy sao? Vậy mà tôi thấy không phải vậy đâu. Nếu như cô ấy chịu tha thứ cho cậu thì bây giờ chắc cậu đang nằm trong nhà của cô ấy rồi chứ không phải ở đây đâu. Mà nghe nói cô ấy cũng có người mới rồi, làm sao còn có chuyện quay lại với cậu.”
Tống Tri Hành nghiến răng nghiến hàm, phất áo một cái cao ngạo bước đi.
“Ông cứ chờ đó mà coi đi! Rồi cái ngày mà tôi bước chân vào nhà cô ấy không còn xa đâu.”
Ông trưởng thôn nhếch môi đáp, “Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời. Tôi chờ xem cậu khóc huhu mà quay lại tìm tôi chỉ bí kíp tán gái nè.”
Tống Tri Hành bước ra ngoài, nhìn thấy Văn Lực đang bế Tiểu Giai Nghi đung đưa làm mặt xấu cho cô bé cười.
“Văn Lực, lần sau mà cậu còn bép xép cái miệng cẩn thận tôi thẻo lưỡi cậu.”
“Vâng, tôi biết rồi chủ tịch. Bây giờ chúng ta đi về chứ hả chủ tịch?”
Tống Tri Hành nhìn lên trời xanh khẽ thở dài.
“Về cái gì mà về? Ông đây còn chưa theo đuổi được vợ mà về cái gì? Hôm qua không nhìn thấy tôi chắc cô ấy lo lắng lắm. Chúng ta đi tìm mẹ của Tiểu Giai Nghi thôi nào.”
Văn Lực nhăn mặt lắc đầu không muốn đi.
“Tôi và Tiểu Giai Nghi ở lại đây được không? Ngài đi theo đuổi vợ, chúng ta không nhất thiết phải chịu khổ cùng nhau chứ?”
“Không được, Mộng Dao muốn nhìn thấy Tiểu Giai Nghi nên phải bế đến. Cô ấy nhìn thấy Tiểu Giai Nghi nhất định sẽ tha thứ cho tôi thôi.”
Văn Lực ngán ngẩm chẹp miệng. Đúng là biểu hiện của sự cố chấp.
Người ra đã không thèm để ý đến mình rồi còn cố gắng đeo bám. Bộ không cảm thấy rất mất hình tượng chủ tịch của Tống thị sao?
Đúng là thông minh cho lắm, yêu vào cũng ngu.