Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 82: Thất vọng.




Khi Văn Lực bế theo Tiểu Giai Nghi đi tìm Tống Tri Hành. Anh thấy Tống Tri Hành vẫn còn đứng ở đó.

Đúng là trâu bò thật chứ!

Đứng suốt từ bảy giờ sáng đến tận bốn giờ chiều mà cũng không thấy mệt sao? Chứ anh là anh mới leo lên tới nơi thôi là anh cũng đủ thấy mệt rồi.

Cho đến khi Văn Lực đang định đi đến bên cạnh trách móc Tống Tri Hành vì anh mà hại cậu phải cầm cô chiếc đồng hồ yêu thích nhất.

Nhưng cậu chỉ vừa mới chạm nhẹ vào vai Tống Tri Hành, “Chủ tịch, anh có biết không ở đây không có quẹt thẻ, tôi phải cầm cố cả chiếc đồng hồ Rolex đời mới nhất để có tiền cho Tiểu Giai Nghi uống sữa đấy.”

Ai ngờ nói còn chưa hết câu, Tống Tri Hành đã ngã về phía cậu.

“Ấy ấy… Chủ tịch, anh làm sao vậy?”

Cả người Tống Tri Hành đổ về phía anh, cả người nóng ran, hình như đã hoàn toàn mất đi ý thức. Văn Lực đang bồng trên tay Tiểu Giai Nghi cũng không có cách nào đỡ Tống Tri Hành dậy nổi. Chỉ có thể vừa cố gắng gọi anh dậy vừa gọi tên Mộng Dao.

“Thiếu phu nhân, chủ tịch bị ngất rồi .”

“Thiếu phu nhân, chủ tịch bị trúng gió rồi. Mau cứu tôi!”

“Phó tiểu thư, chồng cũ của cô bị cảm nắng rồi. Làm ơn đi, cô bỏ mặc anh ta cũng đc nhưng đừng bỏ mặc tôi có được không?”

Sau một hồi hét khàn cả cổ mà vẫn không thấy ai ra mở cửa. Văn Lực chỉ có thể bật khóc mà để cho Tống Tri Hành nằm đó còn anh thì đi xuống phía dưới gọi người lên đỡ Tống Tri Hành về.

Như vậy mới nói, phụ nữ một khi đã tuyệt tình rồi thì vạn lần nhẫn tâm. Đã không còn yêu rồi thì có chết trước mặt cô ấy cũng vậy thôi.

Phụ nữ đúng là những niềm đau mà.

Khi nhìn thấy Văn Lực hớt hải chạy xuống dưới, trưởng thôn lại nhìn anh ta.

“Sao, lại có chuyện gì nữa?”

“Chủ tịch nhà chúng tôi ngất rồi. Ông mau giúp tôi.”

“Giúp ăn, giúp uống thì còn giúp được chứ giúp khiêng người thì tôi giúp không được. Tôi già rồi, không có sức, lực bất tòng tâm.”

“Chủ tịch nhà cháu có tiền, chính là kiểu toàn thân không có gì ngoài tiền đấy ạ.”

Nghe nhắc đến chữ tiền, hai mắt ông trưởng thôn sáng rỡ lên. Cái lưng già cỗi hình như cũng không còn cảm thấy đau nữa.

“Vậy là cậu chưa biết rồi. Tôi có thằng con trai chuyên đi kéo lưới đánh cá. Ngày kéo cả tạ cả vẫn không vấn đề gì so với việc vác một người. Để già này đi kêu nó.”

Đúng là không có gì là tiền không thể giải quyết được. Vật chất quyết định vị trí của bạn.



“Ngài ấy sao rồi?”

“Cậu ta chỉ là bị cảm nắng thôi. Không sao hết. Mà cũng hay thiệt, đứng dưới trời nắng nóng 37 độ mà đứng hẳn bảy tiếng đồng hồ thì tôi cũng khâm phục cậu ta đấy.”

“Tôi thì cảm thấy chủ tịch nhà chúng tôi thật đáng thương. Rõ ràng là nam nhân vạn người mê, có biết bao nhiêu cô gái sẵn sàng làm mẹ kế của Tiểu Giai Nghi, vậy mà ngài ấy vẫn lặn lội từ Bạch Thành đến đây, hạ lòng tự tôn xuống đứng đợi dưới nắng. Vậy mà người phụ nữ kia thật vô tình, tôi gọi khàn cả họng cô ta cũng không chịu ngó qua lấy một lần.”

“Đừng nhắc đến phụ nữ nữa, tôi sợ ma lắm. Hôm nay cứ để cậu ta nghỉ ở lại đây một hôm đi. Ngày mai tỉnh lại thì chăm sóc cho cậu ta. Đàn ông chúng ta ấy hả, phận trai mười hai bến nước. Bây giờ cậu ấy có thể bất chấp tất cả để theo đuổi lại vợ, đợi đến sau này đi rồi cậu ấy sẽ cảm thấy hối hận vì quyết định ngày hôm nay cho mà xem.”

Văn Lực chưa từng yêu đương nên anh cũng không biết những lời nói này của trưởng thôn là có ý gì. Nhưng mà nhìn bôn dạng thảm thương của Tống Tri Hành cũng đủ khiến cho anh phải lắc đầu ngán ngẩm trước hôn nhân rồi.

Ở trong phòng, Mộng Dao theo như một thói quen mở một bài nhạc buồn quen thuộc lên nghe và ngồi đan len. Thời gian trôi qua chầm chậm, từ sáng cho đến trưa rồi đến chiều. Đến tối, Từ Tuấn gõ cửa gọi cô xuống ăn sáng.

Cô đi xuống dưới lầu, cô cũng tò mò không biết Tống Tri Hành đã đi chưa. Thời gian trôi qua cũng cả một ngày trời rồi. Cô lấy cớ đi ra ngoài đi hái ớt để xem thử Tống Tri Hành đã đi hay chưa?

Từ Tuấn biết nhưng anh vẫn im lặng xem như không có chuyện gì xảy ra vì khi nãy trưởng thôn cùng với vài người đến khien Tống Tri Hành xuống tất cả đều được anh ở trong nhà chứng kiến tất cả.

Anh biết cô sẽ thất vọng khi đi ra ngoài và không nhìn thấy Tống Tri Hành. Chỉ hy vọng sau khi Tống Tri Hành tỉnh dậy có thể tỉnh táo lại và chủ động rút lui như thế thì anh cũng không cần phải ra tay.

Đúng như Từ Tuấn đã đoán, khi Mộng Dao đi ra ngoài, không còn thấy ai đứng dưới gốc cây sim nữa. Cô cứ nghĩ rằng chắc Tống Tri Hành đã nản lòng và bỏ đi rồi.

Cũng đúng thôi, Tống Tri Hành vốn dĩ chưa từng nhẫn nại với cô một lần nào. Làm gì có chuyện từ đầu đến cuối anh vẫn chờ cô. Một người anh chưa từng yêu bằng cả trái tim và sinh mệnh.

Cô hít một hơi thật sâu ngẩng mặt lên trời. Rốt cuộc là cô đang trông đợi điều gì cơ chứ?

Cho dù khi cô bước ra ngoài và nhìn thấy anh vẫn còn đợi cô thì sao chứ? Cô sẽ chấp nhận tha thứ cho anh sao? Hay là cô cũng vẫn tàn nhẫn bỏ mặc anh đứng đó.

Không, cô không tàn nhẫn bằng một phần của anh. Nếu như anh là cô, anh sẽ hiểu được tại sao cô lại không có cách nào tha thứ được cho anh.

Khi Mộng Dao đi vào trong nhà, trên mặt cô hiện rõ vẻ thất vọng ngồi vào bàn ăn.

“Có ớt không em?”

Lúc này cô mới chợt nhớ ra là cô đã nói với anh là đi ra ngoài hái ớt để ăn cơm.

“À, ngoài cây không còn trái ớt nào cả.”

Thật ra Từ Tuấn sớm đã biết rồi, vì hôm qua một cơn bão càn qua đã thổi bay gốc ớt duy nhất có trái trong vườn. Những trái ớt sớm đã chẳng thể đâm hoa kết quả thêm một lần nữa, huống chi là con người.

Trái tim đã bị bung gốc, sớm chẳng thể quay đầu.

“Vậy thì chúng ta ăn cơm thôi.”