Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 67: Có không giữ, mất còn gì?




Bạch Thành năm đó có một trận bão lớn kéo về. Người ta lại nhìn thấy thông báo tìm người được dán trên các ngõ hẻm bị cơn gió lớn thổi tung.

Một cơn mưa quật ngang lạnh buốt giá cuốn mọi thứ vào hư vô.

Đời người chính là như vậy, khi không còn cố ý muốn gặp nhau thì sẽ không thể gặp được nhau nữa.

Không biết mùa hạ năm đó, Tống Tri Hành đã lục tung cả thành phố lên chỉ để tìm kiếm tung tích của Mộng Dao. Nhưng cô giống như một cơn gió tự do vậy, bốc hơi khỏi thế giới của anh. Vĩnh viễn không trở lại nữa.

Anh bế con đi khắp các bệnh viện để tìm cô. Ngày nào cũng đến bệnh viện để ngồi vì mong cô sẽ một lần mong nhớ con mà trở về.

Nhưng kết quả vẫn chỉ có thể ôm thất vọng. Tử Y phải đến bệnh viện khuyên ăn bế đứa bé trở về. Nếu như cả hai cha con cùng nhịn ăn, nhịn uống thì sớm muộn gì cũng sẽ không chết mà thôi.

“Tống Tri Hành, trở về đi con. Con bé không về nữa đâu, nếu cứ tiếp tục thế này thì Giai Nghi sẽ không thể chịu nổi đó.”

“Mẹ, con biết sai rồi. Con phải đi đâu để tìm cô ấy đây. Con cảm thấy trái tim của con như muốn chết đi vậy.”

“Kết quả này chẳng phải là điều con muốn sao? Mẹ đã từng nói với con, phải biết trân trọng người ở bên cạnh, nếu không một ngày nào đó, con nhất định sẽ hối hận.”

Anh biết là anh sai rồi, kể từ khi Mộng Dao rời đi, cả thế giới của anh như muốn sụp đổ.

Thì ra anh vẫn luôn phạm phải sai lầm mà mọi người đàn ông đều sẽ phạm phải. Đó chính là đánh mất đi người thật lòng yêu mình.

Để rồi chỉ có thể tự mình dằn vặt mình.

“Đừng như vậy nữa. Con vẫn còn Giai Nghi, đừng khiến cho con bé phải thất vọng về cha nó nữa.”

Khi Tống Tri Hành trở về Tống gia, anh đi vào phòng ngủ của hai người, lướt qua từng món đồ của Mộng Dao. Từ lúc cô bỏ đi, những món vật dụng và quần áo của cô đều được anh để nguyên vị trí cũ.

Anh luôn tin rằng, sẽ có một ngày, cô sẽ quay trở về nơi đây.

Chỉ là cảnh cũ, mọi thứ vẫn như xưa chỉ có cô là nay không còn nữa.

Anh nằm trên chiếc giường cô vẫn hay nằm, tưởng tượng ra hình ảnh cô nằm bơ vơ trên chiếc giường rộng lớn. Anh đã bỏ mặc cô bao nhiêu đêm trong cô quạnh?

Anh chưa từng ôm cô ngủ lấy một lần nào. Lấy lý do cô đang có thai để tránh mặt cô. Thì ra cảm giác cô đơn trong đêm tối chẳng hề dễ chịu một chút nào.

Cô đã luôn chịu tổn thương như vậy đó.

Anh lại là kẻ vô tâm chẳng có lấy một lời quan tâm đến cô.

Con người ta chỉ biết bản thân đã tàn nhẫn đến mức nào khi đặt mình vào vị trí của người khác.

Đột nhiên anh nhớ đến đoạn video đó. Anh lại sai người đi điều tra xem có phải Từ Tuấn là người đã gửi đoạn video đó cho anh hay không?

Sau khi sai thuộc hạ đi điều tra thì Tống Tri Hành đi sang phòng ngủ của Giai Nghi để cho bé bú bình sữa.

Anh nhớ lại cảnh tượng hai người cùng đi mua quần áo cho bé con mà rơi nước mắt. Rõ ràng là lúc đó cô rất vui rất hạnh phúc. Tại sao anh lại không nhận ra sớm hơn việc có một gia đình hạnh phúc biết nhường nào.

Anh tự tay đi pha sữa cho con chứ không để cho bảo mẫu làm. Tử Y thấy Tống Tri Hành như vậy, gà trống nuôi con, cho nên bà bỏ một số tiền lớn ra để thuê bảo mẫu có kinh nghiệm về để giúp anh chăm con.

Bây giờ điều duy nhất bà có thể làm cho anh chỉ có như vậy thôi.

Vợ là anh tự làm mất, anh phải tự tìm về. Cháu của bà không có tội, nó không nên vì lỗi lầm của cha nó mà chịu cảnh thiếu thốn tình thương.

Chỉ mong qua chuyện lần này, Tống Tri Hành rút ra được bài học xương máu để biết ai mới là người đáng để mình trân trọng.

Khi anh vừa ru Giai Nghi ngủ xong thì cũng là lúc thuộc hạ vừa về. Anh gọi anh ta vào trong thư phòng nói chuyện để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Giai Nghi.

“Sao rồi, chuyện tôi bảo cậu đi điều tra đã điều tra được chưa?”

“Chúng tôi đã đến bệnh viện đó nhưng bác sĩ bảo Từ Tuấn đã xuất viện một ngày trước đêm thiếu phu nhân bỏ đi rồi.”

“Và còn nữa, trong đêm thiếu phu nhân bỏ đi, anh ta cũng đã lên sân bay rời khỏi Bạch Thành.”

Sao lại có nhiều sự trùng hợp như vậy nhỉ?

Chẳng lẽ…

Một ý nghĩ thoáng qua đầu Tống Tri Hành. Chẳng lẽ chuyện cô bỏ đi có liên quan đến Từ Tuấn hay sao?

“Còn chiếc video đó?”

“Không phải là Từ Tuấn gửi, đoạn video đó là được cắt ghép, không phải bản gốc.”

Phó Nhược Hằng nghe xong thì cảm thấy vô cùng tức giận. Anh đấm mạnh xuống bàn một cái, anh lại vì một đoạn video giả mà nghi ngờ Mộng Dao.

Nghi ngờ cô lừa gạt anh, nghi ngờ nhân phẩm và danh dự của cô. Nghi ngờ Giai Nghi không phải là con ruột của anh.

Anh đúng là một kẻ ngu xuẩn mà.

Nếu như lúc đó anh tỉnh táo hơn, cho người điều tra nguồn gốc đoạn video đó trước khi phán xét cô thì mọi chuyện có lẽ đã không rơi vào kết cục đáng thương như thế này.

Nếu như lúc đó anh chịu hỏi cô cho rõ, nghe cô giải thích, tin tưởng cô dù chỉ một chút thôi thì mọi thứ đều đã tốt đẹp.

Anh mất vợ, con anh mất mẹ.

Tất cả đều là bởi vì sự nóng giận ngu xuẩn của anh!

Đáng thương cho cô, người chẳng biết lý do vì sao mình lại bị đối xử như vậy. Đến cuối cùng chỉ có thể ôm lấy tổn thương mà rời đi.