Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 66: Rời đi.




Vào một ngày đẹp trời của mùa hạ, mặt trời chói chang vẫn như thường lệ mà vươn lên cao báo hiệu một ngày nắng nóng.

Đến vệ sĩ của Tống Tri Hành còn không chịu nổi mà thường xuyên phải đi ra ngoài mua nước ngọt ướp lạnh để giải khát.

Mộng Dao nằm trong phòng nhìn ra cửa sổ, cô cảm thấy thời gian thích hợp đã đến rồi.

Tối hôm đó, khi tất cả mọi người đều đang rất buồn ngủ sau một ngày nắng nóng, đột nhiên tiếng chuông báo cháy vang lên liên hồi.

Toàn bộ điện trong bệnh viện đều bị cúp. Mọi người đều thi nhau rời khỏi phòng bệnh.

Từ bên ngoài hành lang đổ xô tiếng chân tháo chạy. Y tá, bác sĩ cũng nhanh chóng đi tìm kiếm nơi xảy ra báo động để trấn an mọi người.

“Mọi người bình tĩnh đi! Chúng tôi đang tìm cách khắc phục sự cố.”

Nhưng người bình tĩnh nhất lại không phải là bọn họ. Có người đã hạ quyết tâm rời đi.

Băng qua hành lang tăm tối, cô bước đến phòng sinh, ngắm nhìn đứa bé vô tư cười với cô, đôi mắt ngây thơ ấy khiến tim cô đau nhói.

Nhưng chỉ cần cô đủ tàn nhẫn, người khóc trong đêm chắc chắn không phải là cô.

Không một ai phát hiện ra, ở bên dưới nơi một góc khuất của bệnh viện, có một chiếc xe vẫn luôn ở đó đợi người. Cô thay vội một chiếc áo khoác khác, vượt qua hàng rào bảo vệ, dồn hết sức lực chạy về phía chiếc xe.

Khi chiếc xe kia nổ máy, xé tan cả màn đêm yên tĩnh, lao vụt đi trong đêm tối.

Ánh mắt của Mộng Dao vẫn không ngừng hướng lên bên trên, nơi phòng dành cho bé sơ sinh. Nước mắt cô khẽ rơi xuống, cô không có cách nào đem đứa bé đi cùng cô.

Nếu như cô bế đứa bé đi theo, Tống Tri Hành sẽ không bao giờ chịu buông tha cho cô mất. Dù là chân trời góc bể, anh cũng sẽ tìm cho ra cô và đứa bé.

Cô chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong rời đi một mình. Trong lòng cô có bao nhiêu là đau khổ, đó là đứa con do cô chịu biết bao nhiêu tủi hờn mới sinh ra được. Là đứa bé ở trong bụng cô bảy tháng trời, là máu thịt của cô.

Nhưng nó cũng là con của Tống Tri Hành. Là cháu Tống gia, cô không thể ích kỷ mang nó đi được. Tử Y tốt với cô như vậy, cô đâu thể nào đối xử với Tống gia như vậy được.

“Chúc cho con gái của mẹ, cả đời bình an, phú quý. Đừng oán trách mẹ, đời này chúng ta không có duyên phận làm mẹ con. Sau này có duyên thì chúng ta gặp lại.”

Không ai để ý người ngồi bên cạnh cô lúc này là Từ Tuấn. Anh cởi áo khoác ra nhẹ nhàng khoác cho cô.

“Không sao rồi Mộng Dao. Mọi thứ đã kết thúc rồi, chúng ta đi thôi. Chuyến bay sắp cất cánh rồi.”

Cô gật đầu nhìn anh.

“Được, chúng ta đi thôi.”

Trong đêm thâu, chiếc xe lao nhanh trên đường ra sân bay. Cô bỏ lại sau lưng quá khứ. Lần này cô thật sự đã buông bỏ được anh cũng chính là tự cho mình một lối thoát.

Có những hồi ức chỉ nên nằm lại ở nơi nó bắt đầu. Càng tiếp tục sẽ chỉ khiến cho tất cả cùng đau khổ.

Đâu ai đợi mãi một người không yêu mình?

Thất vọng gom góp qua ngày tháng thì sẽ tự khắc sẽ buông bỏ mà thôi.

Vết thương nào rồi cũng sẽ lành, chỉ có nỗi đau là tồn tại mãi mãi.

Sau khi có điện, khi vệ sĩ vào phòng bệnh kiểm tra. Thấy cô không cử động, bọn họ cũng có phần yên tâm nhưng bọn họ lại cảm thấy kỳ lạ, bình thường Mộng Dao rất làm loạn tại sao hôm nay lại không cử động gì vậy chứ?

“Thiếu phu nhân cô có làm sao không?”

Vệ sĩ đi đến lật tấm chăn ra chỉ thấy toàn là gối giả người.

Lúc này bọn họ mới hốt hoảng gọi điện thông báo cho Tống Tri Hành. Tống Tri Hành đang tắm, anh dự định tí nữa sẽ vào thăm cô.

Nghe thấy điện thoại, anh đột nhiên có một loại linh cảm không hay, anh bước chân ra khỏi bồn tắm để với lấy điện thoại không ngờ lại bị trượt chân ngã đập đầu vào bồn rửa mặt khiến cho trán bị sưng vù lên đỏ ửng.

Khi anh cầm điện thoại lên và bắt máy. Từ phía đầu dây bên kia truyền đến nói hốt hoảng của vệ sĩ.

“Tống tổng, thiếu phu nhân biến mất rồi.”

“Biến mất là sao? Tại sao lại biến mất? Chẳng phải tôi đã kêu các người trông chừng cô ấy cho kỹ rồi sao?”

“Mới nãy có báo động cháy chúng tôi vội chạy ra ngoài kiểm tra. Nào ngờ khi quay lại cô ấy đã biến mất.”

“Chết tiệt!”

Tống Tri Hành không kịp xả lại bọt xà phòng đã mặc vội quần áo lên xe phóng nhanh đến bệnh viện.

Có lẽ anh cũng không biết trên đường cao tốc lúc này có hai chiếc xe chạy ngược hướng nhau, chỉ cách một dải phân cách. Một chiếc đang trên đường đến sân bay, một chiếc khác lại đi đến bệnh viện thành phố.

Hai người cứ lướt qua nhau như thế đó. Ngược hướng, ngược chiều, ngược tâm. Bỏ lỡ một lần này chính là bỏ lỡ mãi mãi.

Khi Tống Tri Hành đến bệnh viên, nhìn thấy phòng bệnh trống trơn anh mới bắt đầu hoảng loạn. Anh đi từng phòng bệnh một để kiểm tra, đi hỏi thăm từng người xem có ai từng thấy cô hay không.

Anh kiểm tra lại camera xem có thể nhìn thấy cô đã đi đâu rồi hay không. Nhưng lúc đó toàn bộ bệnh viện mất điện, một chút tin tức về cô cũng không có.

Tống Tri Hành đau khổ ngồi sụp xuống sàn ôm lấy đầu. Lúc sau, nghe tiếng con gái khóc lớn, anh bế lấy con gái trên tay, khóc nấc đầy nghẹn ngào.

“Giai Nghi à, mẹ con đã bỏ đi rồi. Mẹ bỏ ba con mình đi thật rồi. Chắc là mẹ không chịu tha thứ cho ba thật rồi.”