“Trình Ý, đến ngay cả em cũng tìm cách giấu anh. Rốt cuộc mọi người có xem anh là người nhà hay không?”
Phó Nhược Hằng cảm thấy rất thất vọng. Chuyện quan trọng như vậy nhưng tất cả mọi người vẫn giấu anh.
“Anh xem, anh mất bình tĩnh như vậy. Liệu em có dám nói với anh hay không? Xảy ra chuyện này Mộng Dao cũng không muốn, anh lại nóng nảy như vậy liệu có giải quyết được vấn đề không?”
“Vậy bây giờ vấn đề được giải quyết rồi à? Tống Tri Hành làm ra chuyện này rồi hắn ta làm gì, bắt em ấy đi phá thai sao? Hắn coi Phó gia là cái chùa sao?”
Trình Ý biết Phó Nhược Hằng mà biết chuyện thì thể nào cũng có chuyện xảy ra cho mà xem, nhưng cô lại không ngờ anh lại biết nhanh như vậy. Lại còn là lúc này, anh bây giờ đang rất nóng nảy, không biết chừng đêm nay sẽ là một đêm sóng gió đối với Tống gia cũng nên.
“Anh sẽ không để yên cho tên khốn Tống Tri Hành đó muốn làm gì thì làm đâu. Dám ức hiếp em gái Phó Nhược Hằng này thì cũng giống như là không nể mặt anh rồi.”
Phó Nhược Hằng nói rồi buông tay Mộng Dao ra và đóng sầm cửa lại.
“Trình Ý, đột nhiên mình thấy lo quá. Có khi nào anh ấy sẽ làm ra chuyện gì đó với Tống Tri Hành không?”
Đó cũng chính là điều mà Trình Ý đang lo sợ. Cô hiểu tính cách của Phó Nhược Hằng cực đoan và anh không thích ai ức hiếp những người quan trọng trong cuộc đời của anh.
Nhưng Tống Tri Hành cũng rất cao ngạo, làm gì có chuyện anh hạ mình xin lỗi Phó Nhược Hằng chứ?
Đêm đó, một dự án của Tống Tri Hành bị mất trắng vì dự án công ty sắp chuẩn bị lại rơi vào tay Phó thị.
Tống Tri Hành không khỏi tức giận vì giá cổ phiếu liên tục xuống dốc, nghe nói là bên Phó thị đã thu mua trước dự án mà Tống Tri Hành đã phải thức trắng nhiều đêm để đấu thầu về với mức giá cao ngất ngưởng.
Anh biết chuyện này là do có nội gián trong công ty, bởi vì Tống thị không thể nào lại để lộ thông tin được. Chắc chắn là bên phía Phó thị đã giở trò rồi.
Sau đó Phó Nhược Hằng liền gửi cho Tống Tri Hành một email. Trong mail chỉ viết vài chữ ngắn gọn.
“Ngày mai đến Phó gia gặp tôi hoặc tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lễ hội.”
Anh biết cái này rõ ràng là Phó Nhược Hằng đang cố tình muốn chơi anh mà. Chắc chắn là hắn ta đang dằn mặt anh chuyện của Mộng Dao.
Tống Tri Hành thức trắng cả một đêm trong mệt mỏi. Anh từ trong thang máy bước ra, anh muốn trở về phòng làm việc nghỉ ngơi một chút.
Bước đi được vài bước đột nhiên anh nhìn thấy một cô bé rất xinh xắn ngồi trên ghế sô pha đợi anh. Thì ra là Tiểu An đến tìm anh.
“Ba Tri Hành.”
Cô bé cất giọng nói ngọt ngào, còn chạy về phía anh, hai bím tóc đung đưa.
“Tiểu An, sao con lại đến đây?”
“Con nhớ ba ba. Sao lâu nay ba không đến thăm con?”
Tiểu An ôm lấy cổ anh, Tống Tri Hành cũng không có cảm giác khó chịu, anh đã từng rất muốn Tiểu An biến thành con gái của anh.
Anh hôn lên chiếc má bánh bao của cô bé một cái.
“Ba bận.”
“Vậy mà con còn tưởng là ba không cần con nữa.”
Lời nói của Tiểu An khiến cho Tống Tri Hành giật mình. Nếu như anh có một đứa con gái xinh xắn đáng yêu của riêng mình để hàng ngày anh cưng nựng, cũng gọi anh là “ba ba” chứ không phải đi tranh giành con gái với Tống Tri Hành.
Anh nghĩ ngay đến đứa con của anh và Mộng Dao. Nếu như anh cứ nhất quyết phá bỏ nó có phải là nó sẽ oán trách anh giống như vậy hay không?
Sao anh có thể nhẫn tâm với chính con gái ruột của mình như vậy chứ?
“Ba không có.”
“Vậy tại sao ba lại bỏ rơi con?”
Đột nhiên đôi mắt cô bé kia đỏ hoe, níu lấy cổ anh. Tống Tri Hành có chút giật mình, hình như đây không phải là Tiểu An, cô bé trước mặt mếu máo nhìn anh.
“Ba không cần con sao? Con là con gái của ba kia mà…”
Nhìn cô bé đó khóc đột nhiên trong lòng anh rất xót xa, anh đưa tay lau nước mắt cho cô bé.
“Đừng khóc! Ba sẽ không làm như vậy nữa.”
“Ba hứa đi!”
Cô bé đưa tay ra muốn móc ngoéo với anh, cuối cùng Tống Tri Hành cũng không kháng cự được mà móc lại.
“Được, ba hứa.”