Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 110: Giá như anh chưa từng yêu em.




“Các cậu làm ăn kiểu gì vậy hả? Rõ ràng là tôi đã kêu các cậu đi theo bảo vệ cô ấy rồi mà?”

“Chúng tôi đi theo thiếu phu nhân đến cửa trung tâm thương mại nhưng cô ấy bảo chúng tôi đứng ở ngoài chứ đi theo cô ấy cảm thấy không được thoải mái nên chúng tôi chỉ có thể đứng ở ngoài mà thôi.”

Tống Tri Hành nghe xong thì tức đến đỏ cả mặt, anh ném cuốn sổ xuống bàn sau khi gọi điện thoại cho vệ sĩ.

Tất cả mọi người có mặt trong phòng họp đều chỉ có thể im lặng sợ hãi. Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ tức giận như vậy của anh trước đây.

Bình thường anh là một con người luôn bình tĩnh trong mọi việc và đối xử rất ôn hòa với mọi người. Anh cũng là một tổn tài tốt, không bao giờ tỏ ra trịch thượng hay là chèn ép nhân viên cả. Anh luôn động viên và khích lệ mọi người cố gắng hơn trong công việc.

Đó có lẽ là lý do tại sao anh lại thành công như hôm nay, đưa Tống thị phát triển đến tầm cao mới. Nhưng mà hôm nay anh lại không có cách nào bình tĩnh nổi sau khi nghe tin cô mất tích.

Tống Tri Hành bỏ ngang cuộc họp giữa chừng trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

Anh đã nhanh chóng lái xe chạy như bay đến chỗ cô mất tích. Đến nơi anh chỉ thấy Trình Ý đang tỏ ra hết sức lo lắng nhưng anh lại không hề quan tâm đến cô. Anh đi thẳng đến chỗ Phó Nhược Hằng đang nhờ bảo vệ check camera.

Trong đoạn camera thấy rõ Mộng Dao đang đứng bỗng nhiên lại vụt chạy theo ai đó. Cô chạy đến đoạn cầu thang thoát hiểm thì chỗ đó camera không có cách nào ghi hình được cho nên bọn họ cũng không thể xác định được là cô đang ở đâu.

Còn người đàn ông mà cô chạy đuổi theo đó là ai nữa. Hình ảnh camera chỉ có thể ghi lại được người đàn ông đó mặc áo vest đen mà thôi chứ không thể nhìn rõ mặt được.

Điều này khiến cho cả Phó Nhược Hằng và Tống Tri Hành đều cảm thấy điên đầu. Tại sao cô lại biến mất không một chút manh mối như vậy chứ?

Còn người đàn ông mà cô đuổi theo đó rốt cuộc là ai? Hắn ta có liên quan đến vụ mất tích của cô hay không?

Tất cả đều như rơi vào bế tắc…



Mộng Dao nằm ngủ trên một chiếc giường lớn. Cô có cảm giác giống như có ai đó đang nhìn cô chằm chằm, vuốt ve khuôn mặt cô. Cô cảm thấy những giọt nước mắt rơi trên gương mặt cô, hình như là mưa, cũng hình như là những giọt nước mắt của ai đó.

Nhưng tại sao cảm giác này lại không khiến cho cô cảm thấy khó chịu?

Cô mơ thấy một giấc mộng, quả nhiên là vô cùng kỳ lạ. Cô thấy mình quay trở lại năm cô mười hai tuổi, cô đang đi dạo trong khu vườn Thượng Uyển. Cô đi lạc vào một nơi không thấy lối ra, giống như cô công chúa lạc trong rừng.

Đột nhiên cô đi đến một tòa lâu đài cổ, cô định sẽ bước vào, chỉ là ở bậc cầu thang, cô tình cờ bắt gặp một người con trai hình như lớn hơn Mộng Dao vài tuổi có khuôn mặt hệt như tranh vẽ.

“Anh là ai vậy ạ?”

“Anh là bạn của anh trai em. Sau này Dao Dao có thể gọi anh là Từ Tuấn.”

“Anh Tuấn đã có bạn gái chưa?”

“Chưa. Sao thế, Dao Dao thích anh à?”

“Như thế nào gọi là thích một người vậy anh?”

“Là em sẽ muốn mãi mãi ở bên cạnh người đó.”

Cô mở đôi mắt to tròn ra nhìn anh.

“Vậy thì Dao Dao muốn ở bên cạnh anh Tuấn mãi mãi.”

“Được, em hứa rồi đó. Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau nhé.”

Anh đưa tay ra móc ngoéo với cô.

Đột nhiên tay cô đau nhói, cô thấy anh nắm tay cô chặt dần. Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của anh phút chốc biến đổi, anh nhìn cô với đôi mắt đỏ lự đầy oán trách.

“Rõ ràng em đã hứa là sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh mà. Dao Dao, tại sao em lại thay đổi?”

“Em không có. Anh Tuấn, em đau, anh mau buông em ra.”

Nhưng anh lại không buông, cái ôm của anh như siết chặt lấy cô đến nghẹt thở.

“Dao Dao, em đừng rời xa anh có được không? Đừng rời xa anh có được không?”

“Từ Tuấn buông em ra. Em đau, chúng ta rõ ràng là có duyên không có phận, anh buông tay đi có được không? Rồi anh sẽ gặp được người tốt hơn em, yêu anh hơn em.”

“Không, Dao Dao, anh chỉ cần em. Không có em anh không thể sống nổi, anh cần em, tại sao người đau khổ lại là anh thế này?”

Anh khóc nấc lên trong vòng tay cô, cô có thể cảm nhận được sự đau lòng của anh lúc này. Anh đã xóa cô, đã hủy kết bạn với cô.

Nhưng khi một cuộc tình kết thúc, người xóa liên lạc là người đau lòng hơn hay là người bị xóa là người đau lòng hơn?

Rõ ràng người nói thích anh từ đầu là cô, người theo đuổi anh trước là cô nhưng cuối cùng người bị bỏ rơi lại là anh. Đến lúc đó, anh mới nhận ra mình đã yêu cô nhiều đến mức ngay cả bản thân mình là ai cũng không thể biết được.

Anh chỉ tồn tại khi có cô. Trái tim anh chỉ đập vì cô, anh đã làm mọi thứ cho cô, nhưng lại không thể nhận được câu trả lời mà bản thân xứng đáng nhận được.

Tại sao Tống Tri Hành có thể dũng cảm buông bỏ người phụ nữ anh ta yêu sâu đậm, còn anh thì lại không?

Không phải anh không cố mà là cố gắng cách mấy cũng không làm được. Một ngàn lần anh muốn quên đi cô nhưng lại một ngàn lần anh không có cách nào buông bỏ được đoạn tình cảm anh dành cho cô.

Mỗi đêm nó lại giống như cơn gió thoáng qua trong tâm trí, như con dao xát muối cứa vào tim.

So với buông bỏ cô, lựa chọn giữ cô bên cạnh khiến cho trái tim anh dễ chịu hơn được vài phần.

Nhìn anh khóc cô cũng xót xa, cô vỗ vai anh an ủi. Cô bặm chặt môi, cũng có chút gì đó gọi là đau lòng.

Duyên phận ở trên đời cũng giống như một ván bài vậy. Bài tốt vào tay ai thì người đó thắng, vốn dĩ chưa từng có ai quyết định được thắng thua trong ván cược tình yêu này cả.

Không phải cứ bỏ ra thật nhiều thì sẽ thu về thật nhiều đâu.

Cứ ngỡ là cả một đời, hóa ra chỉ là trạm dừng chân. Người hết yêu thì nhẹ lòng ra đi, kẻ nặng tình thì ngồi lại với những nhung nhớ không thể dứt ra của quá khứ.

Giá mà ở trên đời, vừa gặp đã yêu, vừa yêu thì có thể bên nhau đến trọn đời thì tốt biết mấy.

“Em xin lỗi. Chỉ là hiện tại người em muốn ở bên cạnh đã không còn là anh nữa.”

“Không, anh không muốn để mất em đâu Dao Dao.”

“Từ Tuấn, đừng như vậy, đừng tự làm khổ mình vì em. Anh đau khổ như vậy thật sự khiến cho em cũng đau lòng.”