Hơn mười giờ sáng cả hai mới đi xuống lầu. Rõ ràng là anh muốn bế cô xuống nhưng Mộng Dao ngại với Tử Y cho nên liền bảo để tự mình đi cũng được.
Nhìn tướng đi khó coi của Mộng Dao thì Tử Y cũng biết được là tại sao hôm nay cô lại dậy trễ rồi. Bà còn tưởng là cô bị bệnh gì hóa ra là bận làm việc nguyên cả đêm qua.
“Con có đi được không hay là để mẹ kêu người làm đưa đồ ăn lên trên đó cho con cũng được mà.”
Mộng Dao ngại ngùng mà quay sang lườm Tống Tri Hành. Tất cả đều là tại anh hết.
Tống Tri Hành chỉ có thể đi đến đỡ lấy eo cô cười trừ.
“Không sao đâu mà bà xã, nếu như em mệt, có thể quay lên lầu nghỉ tiếp để anh đem thức ăn lên cho em.”
Tử Y nghe thấy thì cũng chỉ biết bật cười nói với Cố Thành.
“Ông xem con trai chúng ta, mới có vợ thôi mà đã có tố chất đội vợ lên đầu rồi. Sau này tương lai chắc chắn rất sáng lạn.”
Mộng Dao ngại ngùng mà cau mày lườm Tống Tri Hành.
“Được rồi, mẹ đừng chọc vợ con nữa. Vợ con ngại đấy. Bình thường con ăn cơm chó của ba mẹ quen rồi, hôm nay đổi một bữa ba mẹ ăn cẩu lương của con va đao Dao đi.”
“Được rồi, tôi biết anh thương Dao Dao. Vậy thì mau đưa Dao Dao của anh đi ăn sáng đi chứ chắc từ qua đến nay con bé tiêu hao nhiều thể lực rồi đấy.”
Tống Tri Hành mỉm cười đưa Mộng Dao xuống dưới lầu ăn sáng. Đến lúc anh chuẩn bị đi làm thì Mộng Dao đi đến thắt cà vạt cho anh. Ánh mắt Tống Tri Hành nhìn Mộng Dao chăm chú, như thể cả thế giới của anh bây giờ chỉ gói gọn bằng cô thôi.
Sau đó cô liền nũng nịu nhìn anh.
“Hôm nay em muốn đi dạo phố với Trình Ý.”
Anh liền rút từ trong ví ra một tấm thẻ đen đưa cho cô, “Vậy thì em cứ đi đi, lâu rồi không ra ngoài, thích gì thì cứ mua.”
“Sao anh đưa cho em nhiều tiền thế?”
Anh mỉm cười dịu dàng ôm lấy eo cô. Chiều cao khủng của anh khiến cho cô có chút mỏi cổ. Không phải do cô thấp mà là do anh quá cao thôi.
“Tiền của anh cũng là tiền của em mà. Em xài tiền của anh thì anh mới có cảm giác giống như là em cần anh vậy. Em vui thì anh cũng cảm thấy vui. Em tiêu tiền nhiều một chút để anh có động lực đi làm kiếm tiền chứ. Một người thì cả hai người đều vui.”
Anh ăn nói khéo miệng như vậy thì làm sao mà cô từ chối được?
“Vậy nể mặt anh lắm em mới lấy đấy nhé.”
“Không chào tạm biệt anh đi làm à?”
“Vậy anh đi làm vui vẻ…”
“Chỉ vậy thôi à?”
“Chứ anh còn muốn cái gì nữa?”
Tống Tri Hành bật cười dịu dàng rồi đột nhiên cúi xuống hôn lên môi cô một nụ hôn thật sâu. Anh cảm thấy Mộng Dao là một cô gái rất ngọt ngào và đáng yêu. Anh cảm thấy mỗi ngày đều có cô chính là một sự hạnh phúc ngọt ngào mà ông trời đã ban tặng cho anh.
“Ít ra cũng phải tặng anh một nụ hôn buổi sáng lấy năng lượng chứ?”
Mộng Dao đỏ mặt nhìn anh. Hình như từ đêm qua, anh càng lúc càng bộc lộ tình cảm với cô bạo dạn hơn thì phải.
Lâu rồi cô mới được đi dạo cho nên trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhưng hôm nay có chút gì đó đặc biệt, cô đã không còn là cô gái vô tư, ngây thơ như lúc trước.
Cô đã là vợ người ta, đã làm mẹ của một nhóc tì xinh xắn. Đời người vốn dĩ ngắn dài, cho nên thế sự liền thay đổi vô thường.
Tuy nhiên hiện tại cô cảm thấy rất hạnh phúc. Tuy là không thể vô tư giống như lúc trước nhưng trong tim có người mình thương, mỗi lúc mệt mỏi có nơi để gọi là nhà mà quay về.
Trái tim có chốn dừng chân, có người lo lắng, có người mình thương. Đời người vốn dĩ hạnh phúc đều xuất phát điểm từ những điều đơn giản, nhỏ nhặt nhất.
Trong lúc chờ Trình Ý thay đồ thì cô đi dạo ngắm váy áo xung quanh thì bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc lướt qua rất giống Từ Tuấn, cô liền vội vàng chạy theo.
Đến khi chạy đến một đoạn vắng ở cầu thang, người đàn ông kia đã dừng lại. Lúc này cô mới nhìn rõ mặt của anh, thật sự là Từ Tuấn.
“Từ Tuấn… Dạo này anh khỏe không?”
“Sao lần trước anh lại đột ngột biến mất?”
Từ Tuấn đột nhiên đi đến trước mặt cô.
“Mộng Dao, tại sao em lại như vậy? Rõ ràng người yêu em là anh kia mà, tại sao đến cuối cùng lại là anh ta?”
Từ Tuấn nắm chặt lấy bả vai của cô khiến cho cô đau buốt. Cô nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Từ Tuấn, đột nhiên cô cảm thấy hoảng sợ bất giác mà lùi lại phía sau.
Nhưng Từ Tuấn lại đột nhiên muốn hôn cô, Mộng Dao điên cuồng vùng vẫy thoát khỏi tay anh nhưng sức lực của Từ Tuấn khá mạnh.
Sau đó cô lấy chân đạp lên chân anh để Từ Tuấn buông cô ra, sau đó lại định quay lưng bỏ chạy thì đột nhiên sau gáy truyền đến cảm giác đau đớn. Trước mắt Mộng Dao chỉ còn lại một màu đen tối, cô ngã khụy trong vòng tay của Từ Tuấn và bị anh mang đi.
…
Sau khi Trình Ý thử đồ xong đi ra ngoài thì không hề nhìn thấy Mộng Dao. Cô loay hoay đi tìm kiếm cô ở khắp nơi nhưng không thấy. Đến khi cô gọi điện thoại cho Mộng Dao thì điện thoại toàn là thuê bao. Bởi vì lúc nãy trong lúc giằng co với Từ Tuấn cô đã đánh rơi điện thoại ở lại.
Trình Ý lo lắng không biết phải làm sao, cô liền gọi điện cho Tống Tri Hành.
“Tống Tri Hành, Mộng Dao có tới chỗ cậu hay không?”
“Chẳng phải cô ấy đi với chị hay sao?”
“Đúng rồi. Nhưng lúc mới nảy khi tôi đi vào thay đồ đi ra thì không nhìn thấy cô ấy nữa. Tôi gọi điện cô ấy cũng không bắt máy.”
Tống Tri Hành đang ở trong phòng họp nghe thấy như vậy thì hoảng hốt mà đứng bật dậy.
“Sao lại như vậy được? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trình Ý bên này lần đầu tiên bị Tống Tri Hành quát cho một phát thì trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi.
“Tôi… tôi quả thật cũng không biết đã xảy ra chuyện gì?”
Đột nhiên điện thoại của cô bị Phó Nhược Hằng giật lấy.
“Cậu quát vợ ai? Vợ cậu biến mất thì đó là lỗi của vợ tôi à? Nó cũng là em gái của tôi đấy. Bây giờ tôi sẽ đi điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ không có ở đó làm mình làm mẩy như cậu chắc kiếm được vợ?”