Hơn tám giờ sáng, trên giường lúc này là hai cơ thể trần trụi ôm lấy nhau sau một đêm vận động cật lực. Tống Tri Hành từ từ mở mắt, đập vào mắt anh là khuôn mặt xinh đẹp cùng cơ thể trần trụi của Mộng Dao.
Anh nhớ lại đêm hôm qua dáng vẻ gợi cảm của cô trong quán bar quả thật rất hút hồn.
Tại sao ở ngay bên cạnh anh có một cô gái quyến rũ như vậy mà anh lại không hề hay biết.
Thì ra Mộng Dao chính là một cô gái phóng khoáng và phá cách như vậy. Vậy mà từ lúc cô trở thành vợ anh, cô như biến thành một con người khác. Hay là có lẽ bởi vì lúc trước anh cứ đem hình ảnh của Trình Ý gán ghép để cô trở thành một con người như vậy.
Mà anh quên mất rằng, cô là Phó Mộng Dao, không phải là Trình Ý. Cho dù có gán ghép cỡ nào cũng không giống. Mỗi người một tính cách, một sở thích, và một dáng vẻ khác nhau.
Trình Ý dịu dàng, đôi mắt buồn và nhẹ nhàng đi vào lòng người. Mộng Dao thì lại là một cô gái hoạt bát, hay nói, hay cười, yêu ghét rõ ràng và thích những thứ thú vị.
Tống Tri Hành thích Trình Ý vì cô dịu dàng và luôn biết cách quan tâm người khác. Người ta nhìn vào cũng cảm thấy anh và Mộng Dao là hai con người với hai cá tính hoàn toàn trái ngược nhau, không thể ở bên nhau.
Nhưng tính cách phóng khoáng của cô lại hợp với vẻ điềm tĩnh của anh. Giống như một khoản bù trừ vậy.
Lúc đầu anh cũng không có mấy ấn tượng với người con gái kiêu kỳ này, phần lớn là bởi vì cô là em gái của Phó Nhược Hằng. Tình địch lớn nhất của anh, anh chỉ cảm thấy bản thân có lỗi vì đã khiến cho cô mang thai thôi nên mới chấp nhận cưới cô thôi.
Nhưng khi tiếp xúc dần với cô, nụ cười tỏa nắng của cô cùng với việc cô quan tâm chăm sóc dù anh đối xử với cô rất lạnh nhạt. Anh cảm thấy người con gái kiêu kì này có lẽ là không xấu như anh vẫn nghĩ.
Có lẽ không nên đánh giá con người ta qua vẻ bề ngoài. Và cũng không nên đánh giá người ta qua việc họ xuất thân như thế nào, là em gái của ai.
Có lẽ chính anh là người đã chặt gãy đôi cánh tự do của cô. Cô vốn dĩ là tiểu thư của Phó gia, từ nhỏ đã được yêu thương và chiều chuộng hết mực. Tính cách của cô ngang bướng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng từ khi cô về Phó gia, cô luôn hiếu thuận với mẹ của anh, luôn thân thiện với người làm. Và cho dù bị anh hiểu lầm đi chăng nữa, cô cũng chưa từng làm chuyện gì quá đáng, cô đã luôn nhẫn nhịn vì anh. Vì yêu anh.
Lúc đó anh thực sự là một người đàn ông tồi khi bảo cô phá bỏ đứa bé, là một người chồng tồi khi không lựa chọn tin tưởng cô thay vì trà xanh.
Đợi đến lúc sắp mất đi cô rồi thì anh mới biết cô quan trọng với anh như thế nào. Lúc đó anh còn nghĩ mình gây ra nhiều tổn thương cho cô như vậy, làm sao mà cô lại chấp nhận tha thứ cho anh được đây?
Đến anh bây giờ khi nghĩ lại còn cảm thấy không thể tha thứ được cho bản thân mình nữa mà. Chính vì vậy, cho nên anh mới thấy Mộng Dao đã yêu anh nhiều đến như thế nào.
Cô đã sẵn sàng tha thứ và bỏ qua cho những sai lầm trong quá khứ của anh. Chấp nhận cho anh một cơ hội để anh có thể sửa chữa sai lầm và ở bên cạnh cô.
Như vậy đủ để thấy trái tim cô vị tha cỡ nào.
Thật may, đi một vòng lớn chúng ta đã không đánh mất nhau.
Thật may, sau tất cả, anh đã nhận ra ai mới là người thực sự quan trọng với mình.
Sau này mỗi một ngày trôi qua anh sẽ yêu thương cô hơn. Mỗi một ngày trôi qua của anh đều có hình bóng của cô trong đó, cùng nhau nuôi dạy con cái, cùng nhau đi dạo, cùng nhau ăn cơm, trải qua cuộc sống bình đạm mà hạnh phúc.
Tống Tri Hành ôm cô vào lòng. Dường như cái ôm của anh ấm áp, đầy dịu dàng đưa tay vén gọn mái tóc của người anh thương.
Sau đó anh cẩn thận đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào. Nụ hôn của anh khiến cho cô chợt tỉnh giấc, cô từ từ mở mắt sau một đêm mệt mỏi.
Cả cơ thể của cô đau nhức không có cách nào di chuyển nổi. Cô vẫn còn mớ ngủ mà vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh mà nũng nịu.
“Gì vậy anh?”
“Không có gì đâu, chỉ là muốn chào em buổi sáng thôi.”
Ánh sáng mặt trời khiến cho cô không thể mở mắt ra được. Tống Tri Hành lấy tay che cho cô, cô nhìn thấy dưới đôi tay ấy là khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông cô yêu.
Bàn tay anh to lớn ấm áp che chắn cho cô. Giống như ngoài kia có bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu mệt mỏi đều đã có bảo vệ cho cô.
“Không sao đâu, còn mệt thì em ngủ tiếp đi.”
“Hôm nay anh không đi làm à?”
“Chắc là không quá. Hôm qua có người bào anh cả đêm cho nên hôm nay không còn sức thức dậy nữa.”
Cô khẽ đánh yêu vào ngực anh, “Ai bào anh chứ? Rõ ràng là đêm qua em bảo anh dừng lại nhưng mà anh có chịu dừng đâu.”
“Em có bảo anh dừng sao? Anh chỉ nghe thấy ai đó kêu là “Tri Hành… đừng… đừng dừng lại”. Cho nên anh mới chiều theo ý em còn gì?”
“Rõ ràng là anh cố ý còn trêu em.”
Anh bật cười vuốt ve sống mũi cô cưng chiều.
“Mộng Dao, anh thương em.”
Mộng Dao rất ngạc nhiên khi nghe câu nói này của anh. Cô mở to mắt nhìn anh.
“Chữ thương nặng lắm, anh nói ra được thì phải làm được đó nha.”
“Anh biết, tình cảm đối với anh chưa bao giờ là nhất thời. Cho nên anh sẽ dùng hành động để chứng minh cho em thấy, anh thương em thật lòng chứ không phải là lời nói điêu trên môi người đàn ông.”