Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 106: Thêm một hiệp.(h+)




Trong nhà xe tối, thiếu nữ bám víu lên người đàn ông rên rỉ. Gương mặt cô đỏ bừng, rên rỉ những âm thanh dâm đãng, giọng nói cũng lạc đi không ít.

Anh hết lui lại cắm, vài chục cái thúc mạnh, rít lên một tiếng thật nặng nề. Hai thân thể dính chặt vào nhau, dây dưa không dứt. Trong không gian xe chật hẹp nhưng cả hai lại quấn lấy nhau không ngừng nghỉ.

Tống Tri Hành nắm lấy chiếc eo của cô, thúc đẩy mãnh liệt, nhịp nhàng nhưng mạnh bạo ra vào. Khoái cảm bất tận bừng lên thiêu đốt cả hai, làm cho Mộng Dao không thể chịu nổi. Toàn thân cô bây giờ ướt đẫm mồ hôi từng giọt trên cơ thể anh rơi xuống ngực cô, hòa quyện thành một.

Qua một lúc lâu, một tiếng rít thật nặng nề, Tống Tri Hành mạnh mẽ chạy nước rút, phân thân phun trào ấm nóng, rót đầy tinh túy nóng rực lấp đầy tử cung của cô.

Cơ thể phản ứng với ấm nóng tinh hoa kia, cả người cô run rẩy. Khoái cảm giữa hai chân chạy lên đỉnh đầu. Tống Tri Hành lúc này chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Anh hôn nhẹ lên môi Mộng Dao, giọng nói dịu dàng đầy mê hoặc ở ngay bên cạnh cô.

“Em có thích không?”

“Tống Tri Hành…”

“Hửm…”

“Em muốn đi về nhà.”

“Được, đi về nhà rồi chúng ta tiếp tục hiệp hai. Cho em nghỉ hai mươi phút đó.”

Mộng Dao nhăn mặt, bên dưới của cô nhớp nháp vô cùng khó chịu, ý cô bảo anh đi về nhà để cô rửa cho sạch sẽ chứ đâu phải là có ý kia đâu.

Đúng là đàn ông một khi đã hóa cầm thú rồi thì rất khó quay trở lại làm người.

Sau khi về đến nhà, phát hiện mọi người đã ngủ say, anh liền bế cô lên lầu. Vừa vào trong phòng anh liền ném cô lên giường rồi nằm đè lên người cô vồ vập như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Cơn kích tình ban nãy vẫn chưa thỏa mãn anh, bây giờ về đến nhà, anh lại như cá về với nước, giống như hổ về rừng. Mà Mộng Dao là con mồi anh đã nhắm đến, đêm nay chỉ có thể ngoan ngoãn nằm dưới thân để anh nhấm nháp mà thôi.

Người đàn ông đang ở trong độ tuổi sung mãn một khi đã ăn mặn được thì sẽ không thể kiềm chế lại được cơn khát tình.

Tống Tri Hành còn đang cảm thấy trước đây bản thân thật ngu ngốc, nghĩ cái gì mà phải tôn trọng cô ấy thì cô ấy mới thích mình. Cuối cùng thì sao, chẳng phải vẫn là bị Phó Nhược Hằng dùng thủ đoạn hạ gục trên giường đó sao?

Nếu như biết trước làm tình sướng như vậy thì anh đã không đợi đến tận hôm nay. Thì ra đây chính là loại cảm giác mà không một con người nào có thể kháng cự được. Là nhu cầu dục vọng không thể khống chế được của một con người.

Anh cúi xuống vùi đầu vào bầu ngực to tròn của cô mà vừa hôn vừa cắn. Bàn tay còn lại cũng không chịu yên phận mà vuốt ve cơ thể nuột nà, trắng mịn của cô.

Bàn tay của anh chỉ đụng chạm một chút là cơ thể của cô đã ngay lập tức có phản ứng. Nhìn gương mặt cô khó chịu như vậy thì anh đã biết là cô đã động tình rồi.

“Ông xã…”

“Bé cưng, nói với anh xem em muốn gì nào?”

“Mau cho vào đi.”

“Cho cái gì vào? Em phải nói rõ thì anh mới vào.”

Gương mặt Mộng Dao đỏ ửng, đầu óc của cô bị cơn khát tình che mờ lý trí, cô bị dục vọng bủa vây lấy tâm trí mà không cần biết gì cả. Cô thích cái cách anh vuốt ve cơ thể cô, cô cảm thấy bên dưới rạo rực rất muốn anh nhanh chóng lấp đầy.

Cô chợt nhớ đến những lời trước đây của Trình Ý, cô nói chuyện vợ chồng sẽ có rất nhiều cái rất thú vị. Thì ra đây chính là cảm giác thú vị mà cô nói sao? Nhưng có phải cảm giác thú vị này hơi tốn sức rồi không?

Cô e ngại, lắp bắp nói với anh.

“Cho cậu… nhỏ của anh vào bên trong em.”

Tống Tri Hành không thể chờ thêm nữa mà mở rộng chân của cô ra, một đường đi thẳng vào.

“A… ưm… chậm một chút…”

Cả hai lại bắt đầu rơi vào cơn dục vọng mới. Anh mạnh mẽ di chuyển đẩy đưa trên thân thể mềm mại của cô không biết mệt mỏi là gì.

Cô cũng phối hợp ôm lấy anh, cả hai cùng dây dưa đến tận ba giờ sáng. Không biết mệt mỏi là gì, cảm giác ham muốn thuở ban đầu kích thích cả hai.

Đây là lần đầu tiên anh thực sự khai phá cơ thể cô. Lần trước là do hành sự trong lúc say nên anh chẳng nhớ gì cả.

Bên dưới nhịp nhàng ra vào, những cú thúc của anh khiến cho cô sướng đến tê dại cả người. Cả hai triền miên không biết bao nhiêu hiệp, đổi không biết bao nhiêu tư thế, chăn giường cũng vì thế mà toàn là mùi hương của sự hoan ái.

Đến khi toàn thân mệt mỏi đến không còn sức nhấc đầu ngón tay lên nổi thì mới cả hai mới chịu dừng lại. Anh nằm xuống ôm lấy cô trong vòng tay, trên môi nở một nụ cười hài lòng.

“Bé cưng, lần sau còn dám nói anh bị yếu sinh lý nữa hay không?”

“Không, lần sau em không dám nói nữa đâu.”

Anh vuốt ve sống mũi cô đầy yêu chiều.

“Được rồi, đi ngủ đi, đã trễ lắm rồi.”

“Giờ là sáng luôn rồi chứ trễ gì nữa.”