Chương 731:
[Tiểu Trạch]: Tôi sẽ mau chóng thu hẹp phạm vi và lấy ra danh sách.
Nhìn thấy tin nhắn này, Âm Thế Hùng mới yên tâm một chút, cất điện thoại di động đi.
Ở chỗ ngồi hàng sau xe, Cố Niệm Chi đã ấm áp hơn nhiều rồi. Cô nhô đầu ra trong lòng Hoắc Thiệu Hằng, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, cả dòng xe cộ tầng tầng lớp lớp nữa, đột nhiên cô nhớ ra một việc, nhỏ giọng nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu à, sau này anh vẫn làm việc ở Đế đô sao?”
Trước kia, khi Cố Niệm Chi học Đại học ở thành phố C, Hoắc Thiệu Hằng liền đặt địa điểm làm việc chính của mình ở thành phố C.
Để tiện cho Cố Niệm Chi và bạn học đi lại, Hoắc Thiệu Hằng đã mua cho cô một căn phòng trọ, cuối tuần đều về nhà trọ, nghỉ đông và nghỉ hè mới quay về Trụ sở của Cục tác chiến đặc biệt.
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt nhìn cô một chút, “Ừ, nếu không có nhiệm vụ thì sau này sẽ luôn ở đây.”
Quân hàm của anh đã rất cao rồi, nhưng công việc ở Cục tác chiến đặc biệt khá là đặc thù, là chỉ huy tối cao, nếu có trường hợp đặc biệt một chút anh cũng phải tự mình hành động, không thể chỉ ngồi ở trong văn phòng làm việc được.
Đương nhiên là cơ hội anh phải làm nhiệm vụ ít hơn cấp dưới nhiều, chỉ có nhiệm vụ liên quan đến tuyệt mật cấp cao nhất mới anh mới phải đích thân tham gia.
Mặt Cố Niệm Chi giãn ra, cô mỉm cười, lại hỏi tiếp: “Vậy sau này cuối tuần em làm thế nào? Về thẳng dinh thự của anh sao?”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ xoa đầu cô, “Vậy em muốn đi đâu?”
“Em không sao đâu, đương nhiên em muốn đến chỗ anh rồi.” Cố Niệm Chi khẽ mím môi, ấp a ấp úng hỏi tiếp: “Vậy thì khi ở trường… ở trường… em phải nói thế nào với Giáo sư và bạn học ạ?”
Hà Chi Sơ và Ôn Thủ Ức đã biết thân phận thật của Hoắc Thiệu Hằng, có lẽ Cố Niệm Chi không thể lấy thân phận giả hồi ở trường Đại học B là “bé gái mồ côi được họ hàng xa nhận nuôi” được nữa.
Cô cười giảo hoạt, hỏi tiếp: “Anh có muốn đổi lại danh phận cho em không?”
Hoắc Thiệu Hằng đưa tay ra kéo áo lông cho cô, nói qua loa: “Không cần đổi đâu. Bố mẹ em làm việc ở xa, gửi nuôi em ở nhà anh, sự thật cũng chính là như thế mà.”
Cố Niệm Chi, Phạm Kiến và Âm Thế Hùng đều im bặt. Ba người còn lại trong xe đều nhất thời không nói nên lời.
Một lát sau, Cố Niệm Chi lại hỏi: “Vậy bố mẹ của em làm công việc gì ạ?”
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt nhìn cô, “Em hỏi thế là sao?”
“Anh nói bố mẹ em làm việc ở xa mà, vậy nếu bạn học của em hỏi bố mẹ làm công việc gì thì em trả lời thế nào? Hoặc nói cách khác là, chúng ta có nên thống nhất cách nói không, như vậy mới không bị lộ, đúng không?” Cố Niệm Chi nghiêng đầu nói, đôi môi đỏ thắm trơn bóng đóng mở cùng hàm răng trắng bóc đều tăm tắp bên trong, lột tả chính xác cái gọi là “Môi đỏ răng trắng”.
Âm Thế Hùng ở ghế lái phụ hàng trước cười khúc khích, quay đầu lại nói: “Niệm Chi ơi là Niệm Chi, có phải em muốn viết một kịch bản gốc cho bọn anh học thuộc luôn không đấy?”
“Viết thì viết, ai sợ ai chứ?” Cố Niệm Chi khẽ nháy mắt với Âm Thế Hùng, “Hay là viết thế này, bố mẹ em là… người làm công việc chuyên ngành, còn là chuyên ngành nào thì chờ khi nào em đến trường có thời gian rảnh sẽ tra thử để hoàn thiện nhân vật.”
Hoắc Thiệu Hằng không để ý đến lời nói hươu nói vượn của cô và Âm Thế Hùng. Ánh mắt của anh bị hàm răng của cô thu hút, bèn đưa một tay ra nâng cái cằm tinh xảo của cô lên, ngón tay cái lướt qua trêи bờ môi cô, khẽ nói: “Nhìn hàm răng của em, chắc hẳn khi còn bé em đã từng niềng răng nhỉ. Một gia đình cho niềng răng trước mười hai tuổi ít nhất cũng là một gia đình khá giả. Hay là nói bố mẹ em là bác sĩ đi?”
“Bác sĩ ư?” Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, “Cũng được đấy ạ, bác sĩ là người làm chuyên ngành rồi.”
“Vậy họ làm việc ở đâu ạ?” Cố Niệm Chi nâng cằm lên, dựa vào người Hoắc Thiệu Hằng, đôi mắt to chớp chớp, làm người ta không kìm được mong muốn đếm số lông mi dài và dày của cô.
“Địa điểm làm việc thì em cứ nói Châu Âu cũng được.” Hoắc Thiệu Hằng không để tâm lắm nói, “Không cần cụ thể quá đâu.”
“Nếu có người hỏi tới cùng là ở chỗ nào Châu Âu thì sao ạ?”
Cố Niệm Chi tiếp tục căng não.
Hoắc Thiệu Hằng thấy mất hứng thú, nghiêng đầu đi nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, không hòa vào những suy nghĩ linh tinh như ngựa thần lướt gió tung mây của Cố Niệm Chi nữa.
Âm Thế Hùng ở hàng trước lên tiếng chậc chậc: “Niệm Chi này, sao em lại có bạn học tò mò như thế được, không phải em đang nói chính em đấy chứ?”
“Phì! Anh mới là nói chính anh ấy!” Cố Niệm Chi bị Âm Thế Hùng chen ngang nên cũng không bám lấy vấn đề này nữa.
Phạm Kiến ở phía trước phanh kít lại một tiếng, lên tiếng: “Đến rồi.”