Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 727




Chương 730:

 

Cố Niệm Chi lớn lên trong sự che chở của anh, không ngờ đến giờ cũng bắt đầu biết chăm sóc người khác, mà người được chăm sóc này lại là chính anh.

 

Không thể không nói, trải nghiệm này rất mới mẻ, không quen lắm, nhưng anh cũng không cảm thấy khó chịu chút nào.

 

Phạm Kiến ngồi hàng trước thấy Cố Niệm Chi nói cũng có lý nên không tăng nhiệt độ lên luôn, mà chỉ nhìn gương chiếu hậu, hỏi: “Thủ trưởng, có cần tăng nhiệt độ nữa không ạ?”

 

Cố Niệm Chi cướp lời: “Không cần đâu, để em mặc áo lông vào.” Nói xong, cô liền lấy áo lông ở bên cạnh khoác lên người.

 

Lúc trước cô không mặc vì tưởng rằng mình có thể chịu được, không muốn để cho Hoắc Thiệu Hằng biết cô lạnh. Vì một khi cô mặc áo lông, chắc chắn Hoắc Thiệu Hằng sẽ biết. Bây giờ không mặc thì cũng bị phát hiện ra cô bị lạnh rồi, vậy nên không cần chịu đựng nữa.

 

Cố Niệm Chi nhanh chóng choàng áo lông vào, cả người ấm hẳn lên.

 

Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô thật sâu một cái, khẽ nắm chặt bàn tay nhỏ của cô trong lòng bàn tay lớn của mình, sau đó đưa một cánh tay ra, ôm cô vào lòng, tay còn lại vẫn nắm tay cô, “Bây giờ còn lạnh nữa không?”

 

Cố Niệm Chi không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại ôm cô như vậy ngay trước mặt Phạm Kiến và Âm Thế Hùng ngồi ở hàng trước. Trong lòng cô vô cùng căng thẳng, muốn giãy ra, nhưng lại không nỡ.

 

Cái ôm của Hoắc Thiệu Hằng nóng rực như lửa, cô say mê nhiệt độ ấm áp của anh.

 

Phạm Kiến và Âm Thế Hùng ở hàng trước đều không nói gì.

 

Phạm Kiến thì không thấy việc này có gì quá mức cả, Cố Niệm Chi lớn lên bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, cũng là dưới sự chứng kiến của mấy người họ, nên giúp cô ấy ủ ấm tay cũng không có gì phải quá ngạc nhiên.

 

Âm Thế Hùng lại khác, anh ta biết Cố Niệm Chi thích Hoắc Thiệu Hằng đến mức không thể tự kiềm chế được. Cô ấy không chỉ yêu, mà còn sùng bái anh ấy, là fan cuồng của anh ấy… Anh ta không hề nghi ngờ gì tình cảm của Cố Niệm Chi đối với Hoắc Thiệu Hằng, nhưng anh ta lại không có lòng tin với tình cảm của Hoắc Thiệu Hằng dành cho Cố Niệm Chi.

 

Anh ta vẫn nhớ Hoắc Thiệu Hằng đã từng có quan hệ thân mật với phụ nữ, mà Hoắc Thiệu Hằng cũng không phải một người có thể tùy tiện lên giường với người khác.

 

Với bản lĩnh của Hoắc Thiệu Hằng, đến tận bây giờ vẫn giấu người phụ nữ kia cực kĩ thì chắc chắn là yêu rất sâu đậm rồi.

 

Hơn nữa, với thân phận của Hoắc Thiệu Hằng thì anh cũng không thể kết hôn với Cố Niệm Chi được, dù chỉ là công khai ở bên nhau cũng rất khó.

 

Thân thế của Cố Niệm Chi chính là thanh kiếm của Damocles đang treo lửng lơ trêи đầu bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống lấy mạng của bọn họ.

 

Âm Thế Hùng cúi đầu lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Triệu Lương.

 

[Đại Hùng]: Tiểu Trạch à, anh điều tra Cố Tường Văn đến đâu rồi?”

 

[Tiểu Trạch]: Vẫn đang điều tra, sao thế? Anh có tin tức à?

 

Triệu Lương Trạch trả lời tin nhắn rất nhanh, nhìn là biết đang làm việc trêи máy tính.

 

Âm Thế Hùng khẽ thở dài, ngón tay lướt trêи điện thoại đánh chữ cực nhanh, lại gửi tiếp một tin nhắn.

 

[Đại Hùng]: Không phải. Tôi đang đưa Niệm Chi đi học, đang ở trêи xe. Thủ trưởng cũng ở đây.

 

Triệu Lương Trạch thấy tin nhắn này, lập tức hiểu ra ý của Âm Thế Hùng.

 

Anh ta buồn rầu ngồi trước máy tính, khẽ gãi đầu, nói thì thầm: “Mục tiêu đã thu hẹp còn mấy trăm người, nhưng theo tôi thấy thì trong số này không có ai phù hợp yêu cầu cả…”

 

Chẳng lẽ thật sự phải lấy được xét nghiệm DNA của mấy trăm người này ư?!

 

Nghĩ kiểu gì cũng thấy không ổn.

 

Liên quan đến càng nhiều người thì chắc chắn sẽ bị lộ, không thể giữ bí mật được.

 

Đế quốc Hoa Hạ chia mức độ bảo mật thông tin làm năm cấp độ, theo thứ tự lần lượt là tuyệt mật, cơ mật, bí mật, nhạy cảm và công khai.

 

Mỗi một cấp độ lại phân ra năm mức nữa, mỗi mức sẽ dùng dấu sao để biểu thị, năm sao biểu thị mức cao nhất, một sao là thấp nhất.

 

Trong số những cấp độ bảo mật của Đế quốc Hoa Hạ, thân thế của Cố Niệm Chi là bí mật mức một, hai sao, cũng không phải là rất cao, nhưng đối với người bình thường thì đây đã không phải là thông tin mà dân chúng bình thường trong xã hội có thể tiếp xúc rồi.

 

Mặc dù nhiệm vụ rất khó, nhưng anh ta cũng không thể thấy khó mà lui được.

 

Vì Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng, anh ta cũng phải lọc được ra thông tin có ích từ trong mấy trăm người này, thu hẹp thêm một chút nữa phạm vi cần điều tra.

 

Anh ta suy nghĩ một lúc lâu, rồi gửi một tin nhắn cho Âm Thế Hùng.