Chương 722:
“Cháu… cháu… cháu… cháu nói cái gì thế?!” Ông cụ Hoắc giống như bị sấm sét đánh xuống đỉnh đầu, cả người cứng đờ, “Cháu nói bà nội… bà nội của cháu… khi còn sống… đã biết… ông với bà ấy…”
“Đương nhiên. Nếu không tin, ông có thể tự đi hỏi chương Phong, bà ta là người rõ nhất.” Hoắc Thiệu Hằng cố gắng nhẫn nại hết sức, giảm tốc độ giọng nói lại, “Từ khi bà nội bị bệnh liệt giường, chương Phong liền bắt đầu không ngừng ‘lòi đuôi cáo’ trước mặt bà. Ông có biết với một người phụ nữ đang bị bệnh nặng, việc đột nhiên biết người chồng mình yêu thương cả đời đã ngoại tình từ lâu, còn có con riêng ở bên ngoài nữa, là sự đả kϊƈɦ đến mức nào không?”
Ông cụ Hoắc hoàn toàn không thể nói nên lời được nữa.
Trong lòng ông ta bị đả kϊƈɦ vô cùng mạnh, đôi mắt không kìm nổi trào ra nước mắt.
Hai chân ông cụ mềm nhũn ra, không thể đứng vững được nữa, chỉ có thể vịn vào thành ghế xô-pha để dựa vào.
Ông vẫn luôn cho rằng mình không có lỗi với vợ, cho dù trước đây từng có quan hệ một đêm với chương Phong trong lúc say rượu, nhưng lúc đó ông ấy hoàn toàn không thích bà ta, chỉ là một sai lầm mà thôi.
Sau này ông có tình cảm với chương Phong cũng là việc sau khi vợ đã mất.
Ông không ngờ hóa ra vợ mình đã biết tất cả những chuyện này từ lâu rồi, như vậy có thể lý giải vì sao bà ấy lại thêm một khoản như vậy trong di chúc.
Đầu óc ông không ngừng nhớ lại hình dạng của vợ, nhớ mỗi cái nhăn mày, một nụ cười của bà ấy, cho dù là dáng vẻ khi bệnh nặng đến mức trái nết trái tính sau này, ông đều nhớ lại từng chút một.
Đương nhiên là ông ấy yêu vợ mình, họ là mối tình đầu của nhau, còn ở bên nhau hơn ba mươi năm, tình cảm luôn luôn rất tốt đẹp, mãi cho đến năm bà ấy bị bệnh, chương Phong xen vào giữa bọn họ…
“Chương Phong không tự mình ra tay làm bà nội mất, nhưng thủ đoạn của bà ta còn bỉ ổi gấp trăm lần so với việc tự mình ra tay. Vì chính bà ta là người đã phá hủy khát khao sống tiếp của bà nội.”
Từng từ, từng câu nói của Hoắc Thiệu Hằng như muốn để cho người đàn ông trước mặt này biết được tất cả nỗi buồn, sự căm hận, đau khổ không thể chịu nổi khi bà nội qua đời.
Ông phải biết ông không xứng với tình yêu sâu đậm như vậy của một người phụ nữ.
Ông phải sám hối cả quãng đời còn lại, chứ không phải có ý định lấy người đàn bà đã làm vợ ông tức giận đến chết.
Ông cụ Hoắc run rẩy, gần như không đứng vững nổi nữa. Ông cụ run rẩy vịn vào ghế xô-pha ngồi xuống.
Hoắc Quan Thần vội đi tới, hỏi: “Bố ơi, bố không sao chứ?”
“Không sao á? Tôi sắp bị anh làm tức chết rồi đây!” Ông cụ Hoắc trừng mắt nhìn Hoắc Quan Thần, bỗng giơ tay lên tát ông ta đến “Bốp” một cái, chỉ vào mũi của ông ta lớn tiếng hỏi: “Anh biết mà sao không nói với tôi hả?!”
Tất cả cơn thịnh nộ đều trút lên người Hoắc Quan Thần. Hoắc Quan Thần không dám tránh, nhẫn nhịn chịu đựng tất cả.
“Ha ha, hai người cùng chung chí hướng đấy nhỉ. Cháu xin phép, không hầu chuyện hai người được nữa đâu.” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh kéo lại vạt áo khoác của mình, “Cháu về nhé!”
Anh nhanh chóng quay người, sải bước dài đi ra ngoài cửa.
“Dừng lại!” Hoắc Quan Thần vội gọi Hoắc Thiệu Hằng lại, giọng nói rất nghiêm khắc: “Con đã thấy đủ chưa? Chẳng lẽ còn chê nhà chúng ta chưa đủ mất mặt à?”
Hoắc Thiệu Hằng dừng lại, im lặng một chút, hai tay đút trong túi áo khoác. Anh quay người, khóe môi khẽ cong lên, lắc đầu chép miệng: “Nếu hai người sớm nghĩ đến việc sẽ bị mất mặt thì lúc trước đừng làm những chuyện bừa bãi này.”
“Con dạy dỗ cha đã đành, nhưng con lại còn muốn dạy dỗ cả ông nội con ư?!” Hoắc Quan Thần thẹn quá hóa giận, “Bố phải đi hỏi Tống Cẩm Ninh xem bà ấy dạy dỗ con trai kiểu gì!”
“Việc này thì bố nhầm rồi.” Hoắc Thiệu Hằng hơi cúi người xuống, rất lễ phép nói: “Con là do bà nội nuôi lớn đấy chứ. Bố à, có phải bố muốn xuống suối vàng hỏi thử bà nội xem bà dạy dỗ con thế nào không?”
Vừa nghe đến mẹ của mình, Hoắc Quan Thần lập tức giống như quả bóng da bị xì hơi, sức lực tinh thần trong người đều tan biến.
Ông ta gục xuống ngồi bên cạnh ông cụ Hoắc, hai tay chống lên đầu, bất đắc dĩ nói: “Nếu mẹ còn sống thì trong nhà sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Mẹ yêu thương anh cả nhất, nếu anh cả vẫn còn sống…”
Hoắc Thiệu Hằng giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, giọng rất bình tĩnh nói: “Mẹ con sẽ khởi động lại thí nghiệm nhanh thôi, bác cả sẽ không chết vô ích đâu.”
Anh ở bên cạnh bà nội từ nhỏ đến khi trưởng thành, cũng rất thân thiết với bác cả Hoắc Quan Nguyên. Bởi vì Hoắc Quan Nguyên thân thiết với mẹ là Tạ Tư Nghiên, còn Hoắc Quan Thần thì thân thiết với bố là Hoắc Học Nông hơn.
Hoắc Quan Thần đứng phắt dậy, “Mẹ con sắp bắt đầu làm lại thí nghiệm ư? Lúc nào? Bà ấy còn ở chỗ con không?”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn ông ta, không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu, một lần nữa quay người rời đi.
Lần này, bất kể Hoắc Quan Thần nói gì sau lưng anh, anh cũng không quay đầu nữa.