Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 718




Chương 721:

 

“Thêm mấy năm nữa ư? Bà ấy đã không còn trẻ nữa rồi, lại phải ngồi tù thêm mấy năm nữa, liệu có thể sống mà ra tù không? Không được!”

 

Cuối cùng ông cụ Hoắc cũng lên tiếng phản đối.

 

“Vậy ông nói xem phải làm sao bây giờ ạ?” Hoắc Thiệu Hằng xoay người từ trêи ghế xô-pha, cầm áo khoác của mình khoác lên người, “Hay là ông đi tìm Y tá trưởng chương nói chuyện, khuyên bà ấy thử xem ạ.”

 

Thế nhưng ông ấy không thể đi gặp chương Phong với hai bàn tay trống trơn được…

 

Ông cụ Hoắc nghĩ đi nghĩ lại, thở dài một tiếng, nói: “Hay là thế này đi. Thiệu Hằng này, cháu trả số tiền còn lại cho bà ấy, chờ sau khi chuyện này kết thúc, ông sẽ bảo bà ấy trả tiền lại cho cháu.”

 

“Ông chắc chứ ạ?” Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng hơi vểnh lên, “Đây là một khoản tiền lớn. Nếu cháu cho mượn, sau này không lấy lại được thì phải làm thế nào ạ?”

 

“Không đâu, không có chuyện đó đâu. Ông ra lệnh cho bà ấy, không có chuyện bà ấy không nghe lời đâu.” Ông cụ Hoắc biểu lộ phong thái của một Thượng tướng, “Cứ làm vậy đi, cháu trả cho bà ấy trước đi.”

 

“Không được ạ.” Hoắc Thiệu Hằng từ tốn phản đối, “Trừ phi Y tá trưởng chương thế chấp một nửa tài sản còn lại kia của bà ấy cho cháu, cháu mới giúp bà ấy trả nợ được.”

 

“Thế chấp một nửa tài sản còn lại cho cháu thì có gì khác bà ấy tự trả lại tiền?!” Rốt cuộc ông cụ Hoắc cũng nổi giận, “Bao nhiêu năm nay ông đều chuyển nguyên số lợi nhuận từ Quỹ tín dụng ủy thác của bà nội cháu cho cháu, vậy mà bây giờ muốn cháu giúp một chút cũng không được…”

 

“Ông nội!” Sắc mặt của Hoắc Thiệu Hằng cũng trầm xuống, “Cuối cùng ông cũng nói ra rồi. Cháu vẫn luôn chờ xem đến lúc nào ông nói ra lời này đấy.”

 

“Ông…”

 

Môi của ông cụ Hoắc mấp máy hai lần, muốn nói thêm gì đó, có điều phát hiện ra bất luận nói lời gì cũng đều cứng nhắc, không có trọng lượng.

 

“Cháu vẫn đang nghĩ xem chuyện của ông và Y tá trưởng chương phải ồn ào đến mức độ nào mới bằng lòng đây.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ giũ cái áo khoác ở trêи người, vừa nâng cánh tay lên luồn vào mặc, vừa nói: “Chẳng lẽ thật sự muốn người khác chê cười là ông nội đi tìm đàn bà, để cháu trai tính tiền sao?”

 

Ông cụ Hoắc tức giận sôi máu, đấm một cái lên thành ghế xô-pha, “Nói bậy bạ! Nói khó nghe quá đấy! Cái gì mà tìm đàn bà. chương Phong là loại đàn bà lăng loàn không ra gì ở bên ngoài đấy à?!”

 

“Trong mắt cháu thì bà ta còn không bằng loại đàn bà lăng loàn không ra gì ở bên ngoài.” Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu lên một chút, “Những ả đàn bà kia ít nhất còn tự biết mình biết ta, còn chương Phong thì còn không biết hai chữ ‘liêm sỉ’ viết như thế nào.”

 

“Sao cháu có thể nói bà ấy như vậy? Nếu bà nội cháu nghe thấy lời ác độc từ mồm đứa cháu trai bà ấy tự tay nuôi lớn thì ở dưới suối vàng cũng sẽ không yên lòng đâu.”

 

Ông cụ Hoắc chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mặt Hoắc Thiệu Hằng mà mắng nữa thôi.

 

“Từ trước đến nay cháu chỉ nói lời thật lòng thôi, ông không thể vì lời nói thật không dễ nghe mà nói đó là lời ác độc được.” Nếu thật sự Hoắc Thiệu Hằng muốn tranh luận thì khả năng ăn nói cũng không thua gì Cố Niệm Chi cả.

 

Hơn nữa, những lời này anh đã giấu ở trong lòng từ rất lâu rồi, bây giờ rất đúng lúc để nói ra: “Ở trong gia đình này, từ sau khi bà nội bị bệnh, chương Phong đã trở thành bà chủ đứng phía sau quản lý mọi việc. Bà nội mất mười mấy năm, nhà họ Hoắc này cũng sửa thành họ chương luôn rồi. Bà ta đã làm bà nội vô cùng tức giận, mượn thanh thế của nhà họ Hoắc chúng ta để vơ vét của cải, nhúng tay vào việc quân nhu, rửa tiền, dù là lôi cái gì ra thì bà ta cũng không tẩy sạch được.” Hoắc Thiệu Hằng ôm cánh tay, vẻ mặt lạnh lùng, sầu não.

 

“Ông đã nói là do ông có lỗi với bà ấy trước, chứ bà ấy có lỗi gì đâu?”

 

Ông cụ Hoắc vẫn luôn áy náy chuyện này, nếu không phải đêm hôm đó ông uống rượu say thì làm sao lại có chuyện ngủ với bà ấy được?

 

Những chuyện sau này đều là sai lầm từ đêm đó…

 

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Ông có ý gì thế ạ? Vì ông đã làm sai trước, nên từ đầu tới cuối bà ta vẫn là một cô gái vô tội, không có gì sai ư? Ông nội à, ông đối với bà ta đúng là không phải tốt bình thường đâu. Ông đã phạm sai lầm, nhưng việc này cũng không thể thay đổi sự thật là bà ta cũng có lỗi. Bà ta không những có lỗi, mà còn có tội nữa.”

 

“Cháu nói như vậy cũng là đang mắng ông nội đúng không?” Ông cụ Hoắc vẫn muốn bảo vệ chương Phong, chỉ vào mũi mình cười lạnh, “Ông nội cháu không ra gì thì cháu cũng có gì tốt nhỉ?!”

 

“Cháu cũng rất tiếc. Có điều cháu không thể lựa chọn xuất thân của mình, cũng như không thể thay đổi sự thật đáng tiếc đó là ‘ông và bố là người thân của cháu’.”

 

 

 

Nói ra những lời này là Hoắc Thiệu Hằng đã muốn đoạn tuyệt với ông cụ Hoắc và Hoắc Quan Thần rồi.

 

Hoắc Quan Thần đứng ở cửa suốt từ nãy giờ, không nói gì.

 

Thấy hai ông cháu bắt đầu tranh cãi trong phòng, ông ta mới đẩy cửa đi vào, nghiêm nghị nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Thiệu Hằng! Sao con lại nói chuyện với ông bằng cái giọng đấy?!”

 

“Con nói sai ư? Lúc trước khi bà nội còn sống, nếu không phải do bà cố ý áp chế chương Phong thì bà ta đã sớm bù lu bù loa chuyện tình vụng trộm của bà ta với ông lên rồi. Bố cũng biết việc này mà.” Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn Hoắc Quan Thần một cái rồi quay đầu nói với ông cụ Hoắc đang sững sờ: “Ông nội ạ, ông tưởng rằng với cách giải quyết của mình mà có thể giấu giếm chuyện tai tiếng này lâu như vậy ư? Hơn nữa, còn giấu kỹ đến mức không một kẽ hở ư? Ông tưởng rằng, nếu năm đó việc bê bối này bị truyền ra ngoài thì cuối cùng ông vẫn có thể trèo được lên vị trí thứ hai trong Ủy ban tối cao của Bộ Quốc phòng ư?”