Chương 716:
Cô vừa mới đang ‘thả cho trí tưởng tượng bay cao’ xong, không ngờ nam thần cô vừa lấy để ‘tự sướиɠ’ lại đến ngồi ở trước giường của cô thật.
Đòn công kϊƈɦ này quả thật quá mạnh, Cố Niệm Chi từ xưa đến nay luôn giả vờ dạn dĩ lại rụt vào trong vỏ của mình một lần nữa.
“Sao mặt lại đỏ thế này? Em ốm à?”
Hoắc Thiệu Hằng lấy tay kiểm tra trán của cô. Động tác của anh rất nhẹ, chỉ khẽ chạm rồi rời đi nhanh chóng giống như chuồn chuồn lướt trêи mặt nước vậy.
Lúc này, Cố Niệm Chi chỉ hận mình tại sao không tắt đèn đi ngủ theo thói quen thôi. Ít ra, nếu ở trong bóng tối, Hoắc Thiệu Hằng cũng sẽ không nhìn thấy hai gò má đang đỏ đến nóng cháy của cô.
Cô xoay người nhìn Hoắc Thiệu Hằng, đôi mắt to tròn như ươn ướt bóng nước, khẽ hừ một tiếng từ trong mũi: “Không ốm, em ngủ bây giờ đây.”
Hoắc Thiệu Hằng chăm chú nhìn sâu vào mắt Cố Niệm Chi. Anh khẽ chạm vào mặt cô, muốn nói gì lại thôi, cuối cùng chỉ giúp cô tắt đèn: “Ngủ đi, anh sẽ để đèn sáng đợi em ngủ.”
Sau khi Hoắc Thiệu Hằng đi, Cố Niệm Chi trốn ở trong chăn nghĩ: Cố Niệm Chi ơi là Cố Niệm Chi, mày đúng là con sói cái háo sắc. Mày hết thuốc chữa rồi…
Hoắc thiếu chỉ muốn hôn lên môi mày, mày lại ngấp nghé đến cả body của anh ấy.
Có điều lưng của anh ấy đúng là hấp dẫn thật đấy…
Thật muốn quấn chân lên đó quá…
Ôi, không được nghĩ nữa, ngủ đi ngủ đi…
Cố Niệm Chi lấy chăn trùm lên đầu, cuối cùng cũng cưỡng ép mình ngủ thϊế͙p͙ đi.
***
Cố Niệm Chi ngủ không được ngon, sáu giờ sáng hôm sau đã tỉnh rồi, không ngủ tiếp được nữa. Cô đành phải đứng dậy rửa mặt, sau đó ra ngoài chạy bộ sáng sớm.
Không khí buổi sáng ngày đông lạnh buốt thấu xương, nhưng trong giá rét lại mang theo sự tươi mát, trong lành.
Cô hít một hơi thật sâu, khí lạnh tràn vào phổi khiến đầu óc cô tỉnh táo hẳn. Cuối cùng cũng thoát khỏi những suy nghĩ bậy bạ đêm qua rồi.
Cố Niệm Chi bắt đầu chạy nhanh hơn.
Cô chạy vòng quanh đường chạy ở trụ sở dành cho việc tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng năm, sáu vòng, mới bắt đầu chậm lại.
Khi Hoắc Thiệu Hằng tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng trở về, đi qua đường chạy, nhìn thấy bóng người cao gầy của Cố Niệm Chi.
Cô buộc tóc đuôi ngựa cao, để lộ vầng trán trắng sáng. Vì vừa mới chạy bộ xong, vẫn đang thở gấp, cánh mũi nhỏ nhắn tinh xảo của cô khẽ phập phồng, mang một sức hấp dẫn rất đặc biệt.
Hoắc Thiệu Hằng không quấy rầy cô, chỉ đứng dưới bóng cây ở ven đường lẳng lặng ngắm nhìn cô một lúc rồi mới quay người trở lại biệt thự của mình.
Anh không chờ Cố Niệm Chi ăn sáng mà ăn một mình hết rất nhanh rồi đi đến tòa nhà văn phòng luôn.
Khi Cố Niệm Chi chạy bộ xong trở về, trong nhà ăn chỉ có Tống Cẩm Ninh đang ăn bữa sáng.
“Chào buổi sáng bác Tống ạ.” Cố Niệm Chi ngồi xuống đối diện Tống Cẩm Ninh, nhìn xung quanh một lượt, “Hoắc thiếu, anh Đại Hùng và anh Tiểu Trạch đâu ạ? Họ đã ăn sáng chưa ạ?”
“Chúng nó ăn xong lâu rồi, nói hôm nay là chính thức bắt đầu làm việc.” Tống Cẩm Ninh phết bơ lên lát bánh mì nướng, “Bác cũng phải đi làm việc đây, hôm nay phải đến Sở báo cáo.”
Hiện tại, Tống Cẩm Ninh là Giám đốc Sở Vật lý năng lượng cao, có điều đã mười sáu năm bà không làm việc rồi, cũng không biết có thể thích ứng được không.
Cố Niệm Chi đang ăn cháo yến mạch sữa bò, cô nghĩ một chút rồi nói với Tống Cẩm Ninh: “Nếu bác gặp vấn đề gì không thích ứng được, nhất định đừng cố gắng chống đỡ một mình ạ. Bác có thể nói với cháu, hoặc là trực tiếp nói với Hoắc thiếu. Dù sao cháu cũng sẽ nói lại cho anh ấy biết.”
Tống Cẩm Ninh mỉm cười khẽ gật đầu, “Nhất định bác sẽ nói. Niệm Chi này, bác sẽ không khách sáo với cháu đâu, nếu có việc gì cần cháu giúp, chắc chắn bác sẽ tìm cháu.”
“Cháu mong còn không được ấy ạ.” Cố Niệm Chi gật đầu lia lịa, “Nếu bác để cháu giúp một tay thì đó là vinh hạnh của cháu rồi.”
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, ăn bữa sáng xong liền về phòng của mình tắm rửa, thay quần áo.
Sáng hôm nay bọn họ đều phải ra ngoài.