Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 712




Chương 715:

 

Cố Niệm Chi lách người đi vào rồi lập tức lật tay khóa cửa lại.

 

Bộ phòng phức hợp của Hoắc Thiệu Hằng vô cùng lớn, bộ phòng của cô đã không phải là nhỏ rồi, nhưng bộ phòng của Hoắc Thiệu Hằng còn lớn gấp ba lần.

 

Bên trong có phòng khách, phòng làm việc, phòng tập thể thao, phòng họp nhỏ, còn có phòng bếp nhỏ, phòng sưởi nắng, bên ngoài có một cái nhà vệ sinh cho khách đến nhà sử dụng, ở sâu trong cùng của phòng ngủ lớn còn có một phòng tắm rộng.

 

Cố Niệm Chi mất một phút mới đi đến được phòng ngủ của Hoắc Thiệu Hằng.

 

Cô đẩy cửa đi vào, ánh đèn bên trong dịu nhẹ, tiếng nước trong phòng tắm chỉ vừa mới vang lên.

 

Mãi mới tắm, không biết nãy giờ anh làm cái gì nữa.

 

Cố Niệm Chi thầm oán trong lòng. Cô nhìn xung quanh một lần, thấy trêи giường của anh có một quyển tạp chí quân sự, liền lên đó ngồi và lật ra xem.

 

Khi Hoắc Thiệu Hằng tắm xong đi ra, cô đã ngồi xếp chân trêи giường chống cằm đọc quyển tạp chí quân sự mà anh đặt trêи giường kia rồi.

 

Cố Niệm Chi nghe thấy tiếng động ở cửa phòng tắm, ngẩng đầu lên nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng từ phòng tắm bước ra, phía trêи cởi trần, phía dưới quấn một cái khăn tắm màu trắng, đang quay người mở tủ quần áo để lấy quần áo mặc.

 

Đập vào mắt cô là tấm lưng cao rộng của Hoắc Thiệu Hằng, phần cơ ở hai bên hông với nước da màu vàng nhạt vừa khỏe khoắn vừa có đường nét.

 

Trước đây, bạn cùng phòng thời Đại học là Yêu Cơ đã từng chỉ cho cô, nói cơ bắp của đàn ông ở phần này được gọi một cách dân dã là đường V-line, càng rắn chắc thì khả năng gì gì đó càng mạnh…

 

Mặt Cố Niệm Chi càng đỏ hơn, cảm thấy những ý nghĩ lộn xộn, ngổn ngang đầy trong đầu mình sắp nổ tung đến nơi rồi nên vội ngồi dậy từ trêи giường định bỏ đi.

 

Hoắc Thiệu Hằng đưa tay kéo cô lại, “Đi đâu thế? Không phải em nói cần nói chuyện về việc giấy ủy nhiệm tài sản ư?”

 

“Em buồn ngủ rồi, để mai nói sau đi. Bây giờ em phải về đi ngủ đây.”

 

Ánh mắt Cố Niệm Chi mơ màng, cố gắng ngẩng đầu lên, không nhìn xuống bộ phận từ phần eo trở xuống của Hoắc Thiệu Hằng.

 

Mặc dù chỗ đó cũng quấn khăn tắm rồi, thật ra chẳng nhìn thấy gì cả, có điều cũng không chống đỡ nổi cái Cố Niệm Chi vừa mới “nhìn thoáng qua” lúc nãy, nên bây giờ không ngừng được những tưởng tượng trong đầu…

 

Hoắc Thiệu Hằng rất buồn cười: “Buồn ngủ thật không? Vậy em ôm cái gối của anh làm gì thế?”

 

Hả, gối gì của anh ấy?

 

Cố Niệm Chi không hiểu gì, nhưng vừa cúi đầu xuống nhìn, quả đúng là mình đang ôm một cái gối thật…

 

Cô vội quay người ném cái gối lên giường của Hoắc Thiệu Hằng rồi gần như hoảng hốt chạy trối chết.

 

Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười nhìn bóng lưng của cô, nhưng cũng không gọi cô lại, mà chuyển hướng đi ra tủ quần áo. Anh tùy ý lấy từ trong tủ một chiếc áo thun màu đen và quần dài ra để thay rồi đi đến trước cửa bộ phòng phức hợp của mình, mở cửa, bật đèn phòng khách lên, sau đó trở lại phòng làm việc để bắt đầu công việc.

 

Trong phòng ngủ của mình, Cố Niệm Chi không sao ngủ được. Cô ôm chăn lật qua lật lại, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn ánh đèn hắt từ ngoài cửa vào.

 

Đó là ánh đèn từ phòng của Hoắc Thiệu Hằng chiếu sang.

 

Cố Niệm Chi vươn tay ra, tưởng tượng ánh đèn kia rơi vào trong lòng bàn tay mình, rồi nhẹ nhàng nắm lại, giống như đang nắm tay Hoắc Thiệu Hằng vậy.

 

***

 

Hoắc Thiệu Hằng bật máy tính lên xử lý mấy email, rồi lại nhìn xem tiến trình giải quyết vụ án của chương Phong thế nào.

 

Mặc dù anh biết đang là ngày Tết, hầu như mọi người đều không làm việc nên tiến độ như thế này cũng là khá rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy quá chậm, muốn kết án nhanh chóng một chút.

 

Khi xong hết việc cần làm thì cũng đã một tiếng trôi qua. Hoắc Thiệu Hằng uống một cốc nước, đứng dậy sang xem Cố Niệm Chi đã ngủ chưa.

 

Vừa bước vào phòng ngủ của cô, anh nhìn thấy ngay cảnh cô xoay người cực nhanh, quay lưng về phía anh.

 

Hoắc Thiệu Hằng biết cô vẫn chưa ngủ, bèn ngồi xuống bên cạnh giường, dém lại chăn cho cô, trầm giọng hỏi: “Sao em vẫn chưa ngủ?”

 

Mặt Cố Niệm Chi đỏ như sắp bốc cháy đến nơi.