Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 643




Chương 646:

 

Cô chỉ sững sờ nhìn anh mãi…

 

Hoắc Thiệu Hằng xoa xoa đầu cô, “Đi thôi, xuống ăn bữa cơm tất niên nào.”

 

Cố Niệm Chi gật mạnh đầu, theo anh đi xuống tầng dưới.

 

Vừa ra khỏi cửa phòng ngủ, Hoắc Thiệu Hằng liền kéo dài khoảng cách với Cố Niệm Chi, thong thả đi xuống dưới nhà.

 

Cố Niệm Chi cũng không để ý, vừa đi vừa ngắm nghía chiếc đồng hồ của mình. Mặc dù cô vô cùng muốn ẩn giấu nụ cười đi, nhưng niềm vui sướиɠ nơi khóe mắt đuôi mày của cô khiến cho tâm tình cô lộ rõ mồn một.

 

Hai người một trước một sau đi vào phòng ăn ở tầng một.

 

Vừa bước vào, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch trong phòng ăn liền ngây ngẩn cả người.

 

Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi trước mặt bọn họ lại mặc đồ cùng màu cùng kiểu dáng nữa à!!!

 

Hoắc Thiệu Hằng mặc một chiếc áo len màu đỏ sậm, và quần dài màu đen, Cố Niệm Chi mặc một chiếc áo len ca rô màu đỏ, phía dưới cũng một chiếc quần dài màu đen, trêи cổ tay trắng như tuyết có đeo một chiếc đồng hồ màu vàng hồng, là đồ trang sức duy nhất trêи người cô.

 

Âm Thế Hùng nhìn Hoắc Thiệu Hằng, lại nhìn sang Cố Niệm Chi, sau đó cố gắng cứng cổ lên mà nuốt hai từ “đồ đôi” xuống. Anh ta chỉ muốn mình mù luôn đi cho xong, vội vội vàng vàng kéo ghế dựa ra nói với họ: “Hai người xuống hơi sớm, lại đây ngồi đi.”

 

Bàn ăn trong phòng ăn hình chữ nhật, Hoắc Thiệu Hằng vốn nên ngồi ở ghế chủ trì, nhưng anh không ngồi đó mà ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, Cố Niệm Chi ngồi xuống bên cạnh anh, ở vị trí thứ hai bên trái.

 

Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch ngồi ở vị trí thứ nhất và thứ hai bên phải, đối diện với Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi.

 

“Ô, thế bác Tống ngồi đâu?”

 

Âm Thế Hùng thầm làu bàu một tiếng, lúc đầu anh ta nghĩ là Hoắc Thiệu Hằng sẽ ngồi ở ghế chủ trì cơ.

 

“Đương nhiên bác Tống sẽ ngồi ghế chính giữa rồi.” Cố Niệm Chi vừa nói vừa cười, vô cùng hài lòng đối với sự sắp xếp tối nay.

 

Âm Thế Hùng còn muốn nói gì đó, nhưng Triệu Lương Trạch đã đạp anh ta một cú ở phía dưới bàn, anh ta đành phải ngậm miệng lại không nói gì nữa.

 

Mấy người lính công vụ bắt đầu bê thức ăn lên, trước tiên chính là đồ nguội, có khoai tây thái sợi cuốn nướng phô mai, đậu phụ tươi cuốn ngũ sắc, mực chiên xù, thịt kho tương cải xanh, chân giò muối, bánh chiên đường vàng óng, dưa vàng thái nhỏ, salad thái sợi thập cẩm và hai bát súp khoai tím ngân nhĩ.

 

Không cần phải nói cũng biết hai bát súp khoai tím ngân nhĩ đó là để chuẩn bị cho Tống Cẩm Ninh và Cố Niệm Chi.

 

Nhưng Tống Cẩm Ninh còn chưa xuống.

 

Hoắc Thiệu Hằng thấy vậy bèn đứng lên nói, “Tôi đi xem thế nào.”

 

Hoắc Thiệu Hằng đi lên gác tìm Tống Cẩm Ninh, ba người còn lại trong phòng ăn bắt đầu vừa ăn mấy món đồ nguội, vừa uống rượu nói chuyện phiếm.

 

Điều hòa tổng của dinh thự có thể thiết lập nhiệt độ theo từng khu vực.

 

Trong phòng có mọi người thì ấm áp hơn một chút, nhiệt độ ngoài phòng khách thì thấp hơn. Vì bình thường ở đây không có người nên cài đặt như vậy có thể tiết kiệm điện hơn.

 

Có điều, tối nay là Giao thừa, tất cả mọi người đều ở dưới này, nhiệt độ tầng một lên đến 23 độ, có cảm giác như mùa xuân vậy.

 

Cố Niệm Chi mặc áo len mỏng, uống một ly rượu nho đã cảm thấy hơi nóng. Cô hơi kéo cổ áo của mình, tiện thể dùng tay quạt gió.

 

Cổ tay vừa nhấc lên, chiếc đồng hồ trêи cổ tay ánh lên một tia ánh sáng vàng do đèn chùm thủy tinh hắt xuống, hấp dẫn sự chú ý của hai người đối diện.

 

“Ơ? Đồng hồ em mới mua à?”

 

Trước nay Âm Thế Hùng chưa từng thấy Cố Niệm Chi có chiếc đồng hồ thế này bao giờ.

 

Thoạt nhìn trông rất tinh xảo, có chút cảm giác trung tính, nhưng dây đeo màu vàng hồng làm dịu đi sự cứng rắn, rất hợp với khí chất của Cố Niệm Chi.

 

Cố Niệm Chi mỉm cười vâng một tiếng, cầm thìa khuấy đều bát súp khoai tím ngân nhĩ, thỉnh thoảng lại uống một ngụm. Vị ngọt của khoai tím hòa làm một với sự mềm mại của ngân nhĩ trắng, hương vị rất thơm ngọt, nhưng không bị ngấy. Uống một thìa vào bụng, cảm giác dạ dày như được xoa dịu vậy.

 

“Ăn ngon thật đấy.”

 

Cố Niệm Chi không ngừng tán thưởng.