Chương 645:
Cố Niệm Chi đã chọn sẵn cho anh một bộ quần áo để ở trêи giường, nhưng cô lại không chờ trong phòng ngủ mà đang ngồi ngoài phòng khách nghịch điện thoại.
Hoắc Thiệu Hằng ngắm nghía bộ quần áo mà Cố Niệm Chi chọn cho mình. Cô không chọn quân phục mà là thường phục.
Áo len mỏng cao cổ màu đỏ sậm, quần dài hơi ôm dáng màu đen. Nghĩ đến hôm nay Cố Niệm Chi mặc một chiếc áo len dài tay kẻ ca rô màu đỏ và quần dài màu đen, anh cũng hiểu ngay chút tâm tư nho nhỏ của cô rồi.
Anh vuốt ve bộ quần áo suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thay vào rồi lấy một chiếc hộp nhỏ trong tủ quần áo của mình, đi ra ngoài phòng khách, khẽ vỗ vai Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi quay đầu lại, thấy Hoắc Thiệu Hằng đã mặc quần áo mình chọn, vừa khéo thành đồ đôi với quần áo trêи người mình. Cô cười đến mắt cong cả lên, cố ý dùng kiểu nói khoa trương, trêu chọc anh: “Ái chà? Đây là anh đẹp trai từ nơi nào tới vậy? Tới nhầm chỗ sao?”
Cái câu “anh đẹp trai” của Cố Niệm Chi làm cho Hoắc Thiệu Hằng thấy ê cả răng, nhưng vẫn bình tĩnh nói, “Em còn gọi anh như thế, anh sẽ không tặng quà em nữa đâu.”
“Còn có quà ấy ạ?!” Hai mắt Cố Niệm Chi sáng rực lên, đôi mắt to tròn cũng như phát ra ánh sáng, “Mau cho em xem một chút nào! Cho em xem đi!”
Hoắc Thiệu Hằng cười không nói, để cho cô trăm phương ngàn kế xin xỏ hồi lâu, mới đưa chiếc hộp nhỏ đó ra, “… Để anh đeo cho em.”
Hóa ra là một chiếc đồng hồ. Một chiếc đồng hồ nữ hiệu BVLGARI, mặt số đơn giản và thanh lịch, dây màu hồng vàng, quan trọng nhất, là cùng một kiểu với chiếc đồng hồ nam hiệu BVLGARI trêи tay anh, cũng chính là đồng hồ đôi.
Cố Niệm Chi rất kinh ngạc, nhìn Hoắc Thiệu Hằng đeo đồng hồ lên tay mình, làn da mịn màng trắng như tuyết và chiếc đồng hồ cơ lạnh lẽo, cứng rắn tạo thành một sự tương phản rõ rệt, có một sự quyến rũ không nói nên lời.
Cố Niệm Chi ngắm đi ngắm lại rồi lại cẩn thận nhìn chiếc đồng hồ của Hoắc Thiệu Hằng, cuối cùng không nhịn được hỏi, “Hoắc thiếu, anh mua được chiếc đồng hồ thế này ở đâu thế? Em nhớ là… căn bản không có mẫu này đúng không?”
Khi cô hỏi thế, ngay cả vành tai của cô cũng đã đỏ bừng lên. Bởi vì cô đã bại lộ chút tâm tư nho nhỏ ẩn sâu trong lòng mình rồi.
Một năm trước, Cố Niệm Chi đã từng lén lút muốn mua một chiếc đồng hồ, chính là muốn một chiếc dành cho nữ giống với kiểu Hoắc Thiệu Hằng đang đeo, nhưng kết quả là tìm khắp nơi không có. Thậm chí cô còn gọi điện lên cả trung tâm phục vụ khách hàng của BVLGARI, nhưng người ta nói với cô rằng, không phải mỗi một kiểu dành cho nam đều có phiên bản cho nữ. Kiểu mà Hoắc Thiệu Hằng đeo không phải là kiểu đồ tình nhân, cho nên căn bản không có. Không ngờ rằng Hoắc Thiệu Hằng lại có thể mua được một chiếc.
Hoắc Thiệu Hằng không hề thay đổi nét mặt, “Ừ” một tiếng rồi nói, “Đúng là không có.”
“Vậy anh mua được ở đâu?” Cố Niệm Chi thắc mắc. Cô vuốt ve chiếc đồng hồ đôi trêи cổ tay mình, lưu luyến không rời.
“… Anh đặt bọn họ làm theo yêu cầu.” Hoắc Thiệu Hằng điềm nhiên như không có việc gì, đứng dậy nói, “Xuống nhà ăn cơm thôi.”
Làm — theo — yêu — cầu!
Cố Niệm Chi suýt chút nữa thì quỵ gối xuống.
Nhìn bóng lưng cao lớn, vạm vỡ của Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng cô cảm động tới tột đỉnh. Cô bước nhanh tới, ôm chầm lấy lưng anh từ phía sau, hai tay vòng qua hông anh, áp mặt vào tấm lưng rộng lớn của anh, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tất cả đều là mùi của anh, thứ mùi khiến cô say mê nhất.
“Hoắc thiếu, sao anh biết… Sao anh lại biết…”
Sao anh lại biết cô cũng muốn có một chiếc, mà lại còn là kiểu đồ đôi giống như của anh?
Hoắc Thiệu Hằng dừng bước, hai tay nắm lấy tay Cố Niệm Chi đang ôm hông mình, vuốt ve chiếc đồng hồ trêи cổ tay cô, khẽ nói, “… Em gọi cho trung tâm chăm sóc khách hàng của BVLGARI mà.”
“Anh cũng biết nữa sao?” Cố Niệm Chi càng cảm thấy ngượng ngùng hơn. May mà cô đang ôm Hoắc Thiệu Hằng từ phía sau, không cần phải đối mặt với đôi mắt sâu thẳm như nhìn thấu tâm tư, suy nghĩ người khác của anh kia, cô lắp bắp càng tô càng đen, “Khi… khi đó… thật ra em chỉ… chỉ… chỉ thích… cái đồng hồ… của anh thôi mà…”
Hoắc Thiệu Hằng vỗ vỗ mu bàn tay Cố Niệm Chi, cắt ngang lời giải thích của cô, “Em có thích cái đồng hồ này không?”
“Thích ạ! Đương nhiên là em thích rồi!”
Cố Niệm Chi rút tay lại, nâng cổ tay lên ngắm nghía. Đây rõ ràng là chiếc đồng hồ trong mơ của cô, ngay cả dây đồng hồ cũng giống như đúc những gì cô mong ước.
“Thích là tốt rồi.” Hoắc Thiệu Hằng xoay người, cụp mắt nhìn thẳng vào mắt cô, “… Em muốn cái gì, cứ nói thẳng với anh, không cần phải giải thích.”
Trái tim Cố Niệm Chi như là bị một thứ gì đó hung hăng đập mạnh vào một cú, lục phủ ngũ tạng cũng như bị xê dịch vị trí, nhưng lại không hề đau đớn chút nào. Chỉ có sự kϊƈɦ động đến nỗi muốn lao ra ngoài chạy vòng vòng đang dâng trào trong lòng cô. Tâm trạng vui vẻ ngập tràn như muốn lao ra ngoài, nhưng khi lên đến miệng, cô lại không biết nên nói gì nữa.