Chương 627:
“Hoắc… Hoắc thiếu… Anh…” Tay Cố Niệm Chi đang run rẩy, nhưng Hoắc Thiệu Hằng đã duỗi tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô, vô cùng bình tĩnh, từng chút từng chút một kéo cây kem về phía mình, sau đó, cúi đầu cắn một miếng, cắn đứt chóp nhọn của cây kem.
Cố Niệm Chi thấy trong chớp mắt cây kem của mình đã mất một miếng lớn, khóe miệng không khỏi giật run lên, nhưng chỉ một phút sau, cô lại ngây cả người.
Bởi vì, Hoắc Thiệu Hằng vẫn cầm cổ tay của cô, đưa cây kem tới cạnh môi cô!
Cây kem nồng nàn mùi sữa được bao bọc bởi lớp băng lạnh bên ngoài lưu luyến sát bên cạnh môi Cố Niệm Chi. Cô vô thức cắn một miếng, vừa vặn cắn vào nơi Hoắc Thiệu Hằng vừa cắn.
Đây là gián tiếp hôn nhau trước mặt mọi người sao…
Sáng ba mươi Tết, mặc dù có ánh nắng, nhưng ngoài trời khu mua sắm ở thành Nam Đế đô vẫn lạnh khô. Cố Niệm Chi cảm thấy toàn thân mình khô nóng vô cùng, ngay cả ăn thêm mấy miếng kem sữa mà cô thích nhất này vẫn không thể khiến cô mát hơn.
***
Triệu Lương Trạch ở Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt xa xa bỗng vô thức ngắt kết nối với kính mát của Hoắc Thiệu Hằng, đồng thời cũng xóa triệt để tất cả hình ảnh trêи máy vi tính của Hệ thống giám sát trung tâm, không lưu lại bất cứ thứ gì.
Trái tim anh ta đập thình thịch, cái cảm giác khó tả và không bình thường suốt mấy ngày nay của anh ta cuối cùng cũng có đáp án.
Nhưng rốt cuộc hai người này đã bắt đầu yêu nhau từ khi nào? Hay vẫn chỉ là một phía có tình, còn một phía khác chỉ là gặp dịp thì chơi?
***
Âm Thế Hùng phát hiện ra trong tai nghe không còn âm thanh gì, nhưng anh ta không hề để ý. Anh ta chỉ yên lặng nhìn đôi nam nữ có ngoại hình nổi bật ở quán cà phê cách đây không xa, đang anh một miếng em một miếng cùng ăn cây kem kia.
Hai người này dính với nhau từ lúc nào thế…
Lòng Âm Thế Hùng có chút chua xót.
Mẹ nó chứ!
Cấp trêи mà anh ta toàn tâm toàn ý kính trọng như thần linh cùng với cô bé mà anh ta toàn tâm toàn ý yêu thương như con gái ấy lại ở bên nhau như thế này sao?!
Hai người đó định ném anh ta ở chỗ nào hả?
Sau này anh ta phải xưng hô với bọn họ thế nào đây?!
Ờ thì đành rằng là yêu nhau đi, nhưng lại còn công khai âu âu yếm yếm ngay trêи đường phố để đập vào mặt những con chó FA như anh ta là ý gì?!
Dưới cơn nóng giận, Âm Thế Hùng nâng tờ báo lên cao hơn, chặn kín tầm mắt của mình, mắt không thấy, lòng không phiền!
Nhưng mà không lâu sau, anh ta lại lặng lẽ hạ thấp tờ báo xuống, lén lút dõi mắt nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi từ phía trêи tờ báo, nhìn đến không chớp mắt.
***
“Hoắc thiếu, chẳng phải anh không thích ăn đồ ngọt sao?” Trêи mặt Cố Niệm Chi vẫn còn đang nóng cháy, đành phải tìm chuyện vu vơ để nói, cúi gằm đầu xuống chỉ dám nhìn cây kem trong tay mình.
Hoắc Thiệu Hằng dứt khoát kéo cổ tay cô về phía mình, “Lại đây.”
Cố Niệm Chi bị anh kéo sang, được anh đỡ lấy eo, ngồi lên đùi anh.
Mặt trời đã treo cao giữa trời, ánh nắng chiếu xuống đường cho người đi bộ, không có chút nóng nực nào. Tia nắng trong suốt kia càng làm tôn lên bầu trời trong xanh cùng với những đám mây trắng khiến cho tâm trạng người ta vô cùng phấn khởi.
Thân thể Cố Niệm Chi cứng ngắc trong chốc lát, cuối cùng cũng mềm nhũn ra.
Tại sao phải sợ chứ?
Đây chẳng phải là điều cô vẫn luôn kỳ vọng từ trước tới nay sao?
Cùng nắm tay, ôm, hôn anh dưới ánh mặt trời…
Nghĩ vậy, Cố Niệm Chi khẽ ɭϊếʍ môi, không ngờ còn to gan áp sát lại gần anh, hôn cực nhanh lên môi Hoắc Thiệu Hằng, sau đó lại nhanh chóng rụt về trước khi anh kịp đáp lại, nhỏm người muốn chạy thoát thân.
Nhưng cô đã đánh giá thấp trình độ phản ứng của Hoắc Thiệu Hằng.