Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 623




Chương 626:

 

Hoắc Thiệu Hằng nhả ra một vòng khói trắng tinh, lạnh nhạt nói, “… Không được.”

 

Người phụ nữ kia không ngờ lại bị từ chối như vậy, sắc mặt chợt biến đổi, dứt khoát ngồi luôn xuống đối diện Hoắc Thiệu Hằng, “Anh này, có cần phải nhẫn tâm thế không? Chỉ là mượn cái bật lửa thôi mà, cần phải tuyệt tình như vậy sao?”

 

Hoắc Thiệu Hằng đeo kính mát, quan sát người phụ nữ này một chút, sau đó dời ánh mắt đi, điềm nhiên như không có chuyện gì nhìn về phương xa, không hề có ý trả lời đối phương.

 

Người phụ nữ kia thoáng ngượng ngùng, cuối cùng vẫn không chống cự được sự lạnh nhạt của Hoắc Thiệu Hằng, khẽ hừ một tiếng, đứng lên rời đi, còn cố ý nói thầm, “… Tính tình thối tha! Chảnh cái gì chứ…”

 

Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới cô ta, làm như không hề nghe thấy.

 

Cũng không lâu sau, lại có một cô gái trẻ ăn mặc như học sinh tới, hoạt bát cười nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Anh đẹp trai, em với bạn học đánh cược, anh tháo kính xuống sẽ đẹp trai hơn! Có muốn hợp tác với em không, tiền thắng chúng ta chia đôi?”

 

Hoắc Thiệu Hằng không nhúc nhích tí nào, vẫn không có ý nói chuyện, cứ như thể cô gái trước mặt mình không tồn tại vậy.

 

“Anh đẹp trai…”

 

Thiếu nữ này còn to gan hơn người thiếu phụ vừa nãy nhiều, lại còn áp sát tới muốn tự mình tháo kính anh xuống.

 

Thiếu nữ thanh xuân tiến vào trong lòng, có rất ít chàng trai có thể phũ phàng đẩy ra được.

 

Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu nhìn lên. Mặc dù đeo kính mát, nhưng thiếu nữ kia vẫn cảm thấy khí thế của anh quá mạnh mẽ, ngay cả hô hấp cũng sắp ngừng lại. Cả người như bị bao phủ trong ánh mắt chăm chú của anh, không thể nào động đậy được.

 

Hoắc Thiệu Hằng không hề thay đổi nét mặt nói, “… Cút.”

 

Một câu nói này như tiếng sấm đánh xuống đầu cô gái kia, gương mặt cô ta lập tức đỏ như máu, không còn nghĩ được tới chuyện cá cược với bạn học nữa, khóc òa một tiếng, co cẳng chạy mất.

 

Cố Niệm Chi rời đi không tới mười phút, liên tục có bốn năm cô gái có ý đồ bắt chuyện với Hoắc Thiệu Hằng.

 

Thời buổi này trai đẹp là tài nguyên khan hiếm, các cô gái bây giờ đều to gan hơn các chàng trai rất nhiều, công khai bắt chuyện với người khác bên đường.

 

Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu không nói gì, dưới đáy lòng thầm thấy may mắn vì Cố Niệm Chi lớn lên với anh nên không dám to gan quyến rũ trai ngoài đường như vậy.

 

Khi Cố Niệm Chi mua kem về, vừa khéo lại trông thấy Hoắc Thiệu Hằng nhẹ nhàng nói “Cút”, tiếp tục đuổi một cô gái xinh đẹp khác muốn bắt chuyện đi.

 

“Chậc chậc, Hoắc thiếu, anh cũng quá không thương hoa tiếc ngọc rồi.” Cố Niệm Chi ngồi vào vị trí đối diện với anh, cầm một cây kem trong tay, ɭϊếʍ vài cái, lại hỏi anh, “Anh có muốn ăn không?”

 

Hoắc Thiệu Hằng dụi tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác dưới hàng cây bên đường, uống một ngụm cà phê đen, mỉm cười với Cố Niệm Chi, “Muốn.”

 

“Anh thật sự muốn ăn sao?” Cố Niệm Chi hơi khó xử, chẳng qua cô chỉ khách sáo một chút thôi. Từ trước đến nay cô chưa từng thấy Hoắc Thiệu Hằng ăn kem bao giờ nên căn bản không nghĩ tới chuyện mua cho anh, “Thế thì em đi mua cho anh một cái khác nhé.”

 

“Không cần phải mua nữa.” Hoắc Thiệu Hằng ngoắc ngoắc ngón tay với cô, “Ăn luôn cái này của em.”

 

“A? Nhưng mà cái này em đã nếm mất rồi…” Đầu Cố Niệm Chi toát cả mồ hôi, cô không chỉ đã ăn nó, mà cây kem này còn bị cô ɭϊếʍ hết một lượt từ trêи xuống dưới, từ trái qua phải rồi ấy chứ…

 

“Không sao. Anh đâu có chê em.” Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng nở nụ cười khẽ, thoải mái duỗi chân dài ra, gần như muốn chạm tới chân Cố Niệm Chi. Anh khuấy tách cà phê trước mặt, hơi cúi đầu xuống hỏi, “Không cho sao?”

 

“Cho chứ! Sao lại không cho!” Cố Niệm Chi vội vàng đưa cây kem tới trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, “Này, cho anh đấy.”

 

Hoắc Thiệu Hằng cũng không đụng tay tới, chỉ yên lặng nhìn Cố Niệm Chi, hơi hé miệng ra, “Đút cho anh đi.”

 

Khoảnh khắc này không chỉ khiến cho Cố Niệm Chi hóa đá, mà ngay cả Triệu Lương Trạch thông qua thiết bị giám sát và Âm Thế Hùng thông qua tai nghe nghe được đoạn hội thoại này cũng cảm thấy hỗn loạn…

 

Cái đệt con mợ nó chứ!

 

Hoắc thiếu cũng trúng tà sao?!

 

Mặt mũi Cố Niệm Chi đỏ bừng như có thể rỉ máu ra, ngay cả vành tai cũng đỏ rực, lan tràn xuống tận cổ cô.