Chương 592:
“Đương nhiên là có thể.” Cô Niệm Chi đưa bản ghi chép cuộc gọi do công ty di động cung cấp cho Kim Đại Trạng xem, “Số điện thoại này, luật sư Kim thấy quen chứ?”
Kim Đại Trạng vừa nhìn xong, sắc mặt lập tức xám ngoét như màu đất, khóe mắt không ngừng giật run lên.
Dãy số đó, không ngờ lại chính là số điện thoại cá nhân của Bạch Cẩn Nghi.
Đương nhiên Kim Đại Trạng biết dãy số này.
Ông ta quay đầu nhìn về phía Bạch Cẩn Nghi, thấy bà ta thậm chí còn không thèm mở mắt ra nhìn, đành phải nghiến răng, nói với Cố Niệm Chi: “Chuyện này có thể chứng minh được điều gì chứ? Quan hệ của đương sự tôi và người nhà họ Hoắc đều rất tốt, bình thường gọi vài cuộc điện thoại thì có gì khác thường?”
“Đúng, chuyện đó không tính là khác thường. Thế còn cái này thì sao? Cũng không xem là khác thường ư?” Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
Cố Niệm Chi vỗ tay một cái, bóng đèn trong tòa án đột nhiên tối sầm. Ngay sau đó, màn hình lớn trêи mặt tường tòa án mở ra và phát một đoạn video ngắn.
Nhìn qua thì hình ảnh này đã được vài năm rồi, cũng không được rõ nét lắm, chắc là đã dùng kỹ thuật phục chế.
Nhưng hiệu quả của camera vô cùng tốt, có thể nhìn thấy rõ ràng một người phụ nữ đi tới gõ cửa một căn phòng. Cửa phòng mở ra từ bên trong, một người phụ nữ khác gật đầu với bà ta, nghiêng người cho bà ta bước vào, sau đó đóng cửa phòng lại.
Cố Niệm Chi mỉm cười nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩn Nghi và Kim Đại Trạng, “Hai người đều nhìn thấy rồi chứ? Đây là đoạn video được camera giám sát của nhà họ Hoắc quay lại vào mười năm trước. Tuy băng ghi hình này đã bị người ta cố ý phá hoại, đồng thời có ý tiêu hủy, nhưng kẻ đó đã đánh giá thấp trình độ chú trọng bảo vệ băng ghi hình của Bộ Quốc phòng. Chúng tôi đã tìm được đĩa băng chính từng bị làm hỏng, và nó đã được sửa chữa phục hồi bằng công nghệ kỹ thuật số để khôi phục lại hiện trường vào thời điểm đó.”
Trêи thực tế, đĩa băng ghi hình này là do Hoắc Thiệu Hằng trăm phương nghìn kế tìm ra, sau đó lệnh cho Triệu Lương Trạch sửa chữa.
Người phụ nữ đi vào trong phòng, chính là Bạch Cẩn Nghi của mười năm về trước, còn người phụ nữ mở cửa, chính là La Hân Tuyết.
Cố Niệm Chi lại nói tiếp: “Thời gian ghi hình của đoạn video này, chính là vào đêm hôm La Hân Tuyết qua đời.”
Nói xong, cô nhìn Bạch Cẩn Nghi, nói thẳng vào vấn đề: “Nhà Vật lý Bạch, vì sao bà phải nói dối? Ngày đó, rõ ràng bà đã tới phòng của La Hân Tuyết, sao lại không thừa nhận? Có phải chính bà đã giết bà ấy, sau đó cướp điện thoại của Hoắc Quan Nguyên không? Sáu năm sau khi ông ấy gặp nạn, trêи điện thoại di động của ông ấy đã nhận được một nhóm tin nhắn số liệu, có phải đó chính là nguyên nhân bà giết La Hân Tuyết không?”
Bạch Cẩn Nghi đột nhiên mở to mắt, trợn trừng nhìn Cố Niệm Chi, gần như không thể tin được là cô gái mới tốt nghiệp đại học có nửa năm này lại chú ý tới nhóm tin nhắn số liệu trêи điện thoại di động đó!
“Nhìn tôi làm gì? Bị tôi nói trúng chân tướng rồi đúng không?” Cố Niệm Chi bước tới bên cạnh Bạch Cẩn Nghi, “Không nhắm mắt lại nữa à? Xem ra thật sự bị chạm vào nỗi đau rồi nhỉ. Bị nhiều người bắt quả tang bà nói dối trêи tòa án như vậy, có phải là rất khó chịu không?”
Nếu như ánh mắt Bạch Cẩn Nghi có thể phun ra lửa thì Cố Niệm Chi đang đứng trước mặt bà ta đã bị bà ta đốt thành tro bụi rồi.
“Nói đi, rốt cuộc đêm hôm đó bà tới phòng La Hân Tuyết làm gì?”
Cố Niệm Chi thừa thắng xông lên.
Hoắc Gia Lan hô lên theo: “Bà ta chính là hung thủ! Sau khi bà ta rời đi, lúc tôi tới phòng mẹ tôi thì thấy bà ấy đã ngã trêи mặt đất! Nếu như tôi biết lúc đó mẹ tôi đã bị bà ta ép uống thuốc ngủ, tôi nhất định sẽ lập tức báo cảnh sát!”
Bạch Cẩn Nghi cứng họng, không nói được một chữ nào.
Kim Đại Trạng vội vàng liếc mắt ra hiệu cho bà ta, ý bảo bà ta không cần lên tiếng, sau đó quay đầu nói với Cố Niệm Chi: “Luật sư Cố, chứng cứ cô mới đưa ra, chúng tôi chưa từng thấy, xin cho chúng tôi thời gian để kiểm tra xem đoạn băng ghi hình này là thật hay giả.”
“Không thành vấn đề.” Cố Niệm Chi hoàn toàn đồng ý. Vàng thật không sợ lửa, cô không hề sợ bọn họ kiểm tra băng ghi hình là thật hay giả.
Hoắc Gia Lan không phục, tiếp tục truy hỏi: “Sao bà không trả lời? Tại sao bà không nói muộn như vậy rồi mà bà còn tới phòng mẹ tôi làm gì? Tại sao bà vừa đi thì mẹ tôi ngã xuống đất? Trong phòng còn bị lật tung vô cùng lộn xộn?!”
Lúc này Cố Niệm Chi quay đầu lại nhìn Hoắc Gia Lan, nói với vẻ mặt thản nhiên: “Hoắc Gia Lan, đoạn băng ghi hình đó vẫn chưa hết đâu, cô có muốn xem tiếp không?”
“Vẫn chưa hết ư?”
Hoắc Gia Lan vô thức lặp lại, nhưng mà cô ta còn chưa kịp phản đối, trêи màn hình lớn đã bắt đầu phát tiếp video.
Sau khi tua nhanh qua một đoạn nội dung, trêи màn hình lớn hiện lên cảnh Bạch Cẩn Nghi vội vàng đi ra từ trong phòng La Hân Tuyết, đóng cửa lại, rẽ qua khúc ngoặt đi đến một căn phòng khác.
Bởi vì bà ta được mời tới chữa bệnh cho Tống Cẩm Ninh, nên trước kia từng có một phòng riêng ở nhà họ Hoắc để có thể ở qua đêm.