Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 588




Chương 591:

 

Trong mắt Bạch Cẩn Nghi lóe lên một tia sáng độc ác, ném ánh mắt về phía vị mỹ nữ chân chính đang ngồi trêи hàng ghế nghe xử án bên phía Cố Niệm Chi.

 

Người phụ nữ đó mặc một chiếc váy cổ điển hiệu Chanel màu xanh tím điểm xuyết những bông hoa tuyết, trêи cổ khoác hờ một chiếc khăn lụa hiệu Hermes màu vàng cam có hoa văn hình bánh lái.

 

Làn da trắng nõn như ngọc, khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi khiến cho người khác không thốt nên lời.

 

Bà ấy ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng khí thế mạnh mẽ, nhưng vẫn có sức quyến rũ khiến cho người ta không thể nào bỏ qua.

 

Bà ấy chính là Tống Cẩm Ninh, là Tống Cẩm Ninh đã khôi phục sự minh mẫn, tuổi thật đã sắp năm mươi rồi, nhưng nhìn lại như chỉ mới ngoài ba mươi.

 

Chính người phụ nữ này đã chiếm giữ toàn bộ tinh thần của Hoắc Quan Nguyên.

 

Đôi tay của Bạch Cẩn Nghi lại bắt đầu run rẩy không thể khống chế nổi. Bà ta nghe thấy giọng nói của mình bật thốt lên: “Ha ha, Hoắc Quan Nguyên đã bao giờ từng yêu La Hân Tuyết đâu chứ? Hoắc Gia Lan, cô đừng cố gắng tự đề cao mẹ mình nữa!”

 

“Cho dù bố tôi không yêu mẹ tôi thì cũng không bao giờ yêu người đê tiện như bà!” Hoắc Gia Lan chế giễu lại, “Bà không chiếm được bố tôi bèn quyến rũ chú hai của tôi, bà không cần mặt mũi nữa sao? Đúng rồi, loại người như bà đâu có biết xấu hổ, lại còn nhất quyết muốn đuổi cùng giết tận người phụ nữ bên cạnh bố tôi! Bà giết mẹ tôi, lại không chịu buông tha cho thím hai của tôi. Trong lòng bà mưu toan những chuyện xấu xa gì, bà tưởng người khác không biết ư?!”

 

“Cô câm miệng lại!”

 

Vết sẹo sâu nhất dưới đáy lòng Bạch Cẩn Nghi bị Hoắc Gia Lan vạch trần trước mặt mọi người nên lập tức giận dữ đến nỗi giậm chân. Vốn dĩ đời này của bà ta muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng lại lần lượt thua trắng trong tay Tống Cẩm Ninh và Hoắc Quan Nguyên.

 

Người trước khiến cho bà ta nảy sinh sự nghi ngờ với năng lực của mình, kẻ sau khiến cho bà ta nảy sinh sự nghi ngờ với sức quyến rũ của mình.

 

Nhiều năm như vậy, nếu không phải do Hoắc Quan Nguyên đã chết sớm và Tống Cẩm Ninh điên khùng đã lâu, chỉ sợ chính bà ta cũng đã bị những toan tính đố kỵ thiêu đốt tâm tư này đục khoét xương cốt hàng đêm đến nỗi biến thành kẻ điên rồi…

 

“Sao tôi phải câm miệng?! Sự thật chính là bà hận mẹ tôi, cho nên cướp điện thoại di động của bố tôi, cuối cùng giết chết mẹ tôi!”

 

Hiện tại, Hoắc Gia lan không vòng vo nữa mà một mực chỉ chứng nói chính Bạch Cẩn Nghi đã giết mẹ mình.

 

Hơn nữa, Bạch Cẩn Nghi quả thật đã giữ điện thoại di vật của Hoắc Quan Nguyên, toàn bộ chứng cứ đều cực kì bất lợi với bà ta.

 

Nhưng mà Kim Đại Trạng vẫn rất bình tĩnh, không chút lo lắng nào. Bởi vì tất cả những gì Hoắc Gia Lan nói đều là nói miệng không bằng chứng, chỉ một chiếc điện thoại di động vẫn không thể chứng minh Bạch Cẩn Nghi chính là hung thủ giết người.

 

Lúc này, Cố Niệm Chi lại vặn hỏi Bạch Cẩn Nghi: “Nhà Vật lý Bạch, xin hỏi vào đêm hôm La Hân Tuyết qua đời, rốt cuộc bà đi tìm La Hân Tuyết vì chuyện gì?”

 

Bạch Cẩn Nghi khăng khăng không nhận: “Luật sư Cố, tôi nghĩ là cô hỏi sai rồi, đêm hôm đó tôi không hề tới phòng La Hân Tuyết.”

 

“Nhưng Hoắc Gia Lan nói cô ấy thấy bà đi từ trong phòng La Hân Tuyết ra, hơn nữa, trong tay bà còn có điện thoại di vật của Hoắc Quan Nguyên.”

 

Cố Niệm Chi nhíu mày, vô cùng điềm tĩnh phản bác Bạch Cẩn Nghi.

 

Luật sư Kim Đại Trạng của Bạch Cẩn Nghi đứng lên phản bác Cố Niệm Chi: “Phản đối luật sư bên nguyên dùng lời nói không có chứng cứ công kϊƈɦ đương sự của tôi.”

 

Ông ta nhìn về phía thẩm phán: “Chúng tôi hoàn toàn có lý do tin tưởng Hoắc Gia Lan cũng có động cơ sát hại mẹ của cô ta. Tuy nhiên, chúng tôi không có chứng cứ, cũng giống như luật sư Cố chỉ chứng đương sự của tôi, kỳ thật cô ấy cũng không có chứng cứ.”

 

Bấy giờ, Cố Niệm Chi mới mỉm cười, hỏi Bạch Cẩn Nghi lần nữa: “Tôi hỏi lại bà một lần nữa, vào đêm hôm La Hân Tuyết qua đời, rốt cuộc bà đã vào phòng bà ấy để làm gì?”

 

Ánh mắt Bạch Cẩn Nghi lóe lên, thầm nghĩ những người này hoàn toàn không biết rõ dụng ý thực sự liên quan tới chuyện chiếc điện thoại di động, cho dù điện thoại ở trong tay bà ta thì thế nào?

 

Bởi vậy bà ta lại tiếp tục lắc đầu: “Điện thoại là do La Hân Tuyết đưa cho tôi từ trước đó rồi. Đêm hôm ấy, tôi cũng không hề tới phòng La Hân Tuyết.”

 

“Vậy thì thật ngại quá nhỉ.” Cố Niệm Chi phì cười, quay đầu nhìn về phía những người ngồi trong tòa án. Ánh mắt của cô lướt qua khuôn mặt từng người trêи tòa, sau đó nhìn về phía thẩm phán: “Thưa ngài thẩm phán, ở chỗ tôi có một bản ghi chép các cuộc gọi trong điện thoại La Hân Tuyết do công ty di động cung cấp. Bên trong có một dãy số, vào mấy ngày trước hôm La Hân tuyết qua đời, dãy số này đã trò chuyện cùng bà ấy rất thường xuyên, lần trò chuyện cuối cùng, chính là sáu tiếng trước khi La Hân Tuyết qua đời, cũng chính là đêm trước khi bà ấy qua đời.”

 

Bạch Cẩn Nghi nhắm mắt lại, không để ý tới Cố Niệm Chi.

 

“Dãy số gì?” Kim Đại Trạng có chút bất an, ông ta nhìn nhìn Bạch Cẩn Nghi, rồi lại nhìn về phía Cố Niệm Chi, “Có thể cho tôi xem qua một chút không?”