Chương 507:
Cố Niệm Chi nặng nề thở dài một hơi, vỗ vỗ ngực mình, khàn giọng nói, “… Anh… Anh đưa tất cả khách khứa về sao?”
“Ừm, bọn họ đều nhìn thấy ảnh, cho nên bất cứ ai cũng đều có khả năng tiết lộ bí mật. Theo như nguyên tắc giữ bí mật, anh nhất định phải giám sát bọn họ cho tới lúc người của anh thoát khỏi nguy hiểm mới thôi.”
Hoắc Thiệu Hằng đút hai tay trong túi quần, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Cố Niệm Chi biết chắc chắn Hoắc Thiệu Hằng đang phải chịu áp lực rất lớn.
Chưa nói đến chuyện khác, chỉ tính riêng những vị khách ở dinh thự Thủ tướng hôm nay thôi đã. Mặc dù đại đa số bọn họ đều không phải là nhân vật có thực quyền gì, nhưng bọn họ đều là thân thích trực hệ của nhân vật có thực quyền hoặc là họ hàng gần. Ví dụ như con cái của vị Bộ trưởng nào đó, hoặc là cháu gái ngoại, cháu trai đích tôn của vị Đại biểu Quốc hội nào đó, cũng có thể là một người trẻ tuổi nào đó có vị trí trong Bộ Nội vụ, chức vị có thể không cao, nhưng là người có thực quyền.
Những người này tổng cộng có hơn hai trăm người, vậy mà lại bị Hoắc Thiệu Hằng bắt hết về rồi sao?
“… Thế Giáo sư Hà cũng bị anh đưa về như vậy luôn ạ?” Cố Niệm Chi nhíu mày, những ngón tay xoắn lại với nhau ở trước người. Cô biết Hà Chi Sơ có thế lực thế nào ở Mỹ, “Bản thân Giáo sư Hà là một luật sư lớn đấy, Hoắc thiếu, anh phải cẩn thận một chút.”
“Bọn anh cũng có phòng Pháp chế.” Hoắc Thiệu Hằng tựa vào cửa phòng ngủ, “Có điều, nếu em muốn gặp Giáo sư Hà của em một chút cũng không phải không thể. Em đi hỏi anh ta thử xem có chuyện gì, như vậy còn tiện hơn là em phải đến trường.”
Cố Niệm Chi không nhịn được, lườm Hoắc Thiệu Hằng một cái, “Hoắc thiếu, cái gì mà Giáo sư Hà của em? Giáo sư Hà thành của em từ bao giờ hả?”
“Anh ta không phải thầy hướng dẫn của em sao?”
Hoắc Thiệu Hằng nhướng mày.
“Là thầy của em, nhưng anh lại nói là Giáo sư Hà của em, nghe cứ kì quặc thế nào ấy.” Cố Niệm Chi ân hận vì cứ xoắn xuýt chuyện xưng hô này, vội vàng nói sang chuyện khác, “Cũng được, khi nào em có thể tới gặp Giáo sư Hà?”
“Ngày mai đi, ngày mai anh tới đón em.”
Hoắc Thiệu Hằng quay người đẩy cửa rồi đi ra ngoài.
Cố Niệm Chi đứng ngây ngẩn trong phòng ngủ một lúc, sau đó mới quay lại nằm lên giường.
Ngày mùng Một tết Nguyên đán này của cô quả là trôi qua trong sóng gió bão bùng.
***
Hoắc Thiệu Hằng rời khỏi phòng ngủ Cố Niệm Chi, chưa về phòng mình mà đi tới phòng ngủ của Tống Cẩm Ninh ở trêи tầng ba xem bà thế nào.
Hôm nay, Tống Cẩm Ninh gần như ngủ suốt cả ngày, đến đêm thì không buồn ngủ nữa, qua khe cửa phòng ngủ vẫn thấy có ánh đèn hắt ra.
Hoắc Thiệu Hằng giơ tay gõ cửa một cái, nói: “Con đây.”
Tống Cẩm Ninh ngồi một mình trêи ghế xô-pha ở phòng khách ngoài phòng ngủ nghịch máy tính.
Hệ thống mạng đã phát triển tới mức này khiến bà thực sự cảm thấy rất mới lạ.
Năm đó, khi bà còn du học ở Mỹ, ở phòng thí nghiệm mà trường đại học của bà hợp tác với quân đội Mỹ đã từng thấy dạng hệ thống mạng nội bộ như thế này.
Không ngờ mười sáu năm sau, mạng nội bộ đã phát triển thành mạng toàn cầu, vô số người gửi gắm sinh mệnh mình vào hệ thống mạng này.
Nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng gọi của Hoắc Thiệu Hằng, Tống Cẩm Ninh ngẩng đầu, dụi dụi mắt, đặt laptop lên bàn trà nhỏ trước ghế xô-pha, đứng dậy đi mở cửa.
“Mẹ chưa ngủ sao?”
Hoắc Thiệu Hằng đứng ở cửa, lễ phép hỏi.
Trong khoảng thời gian mười sáu năm trước, cách mà hai mẹ con họ tiếp xúc với nhau chính là như thế này.
Người ngoài nhìn vào thì thấy họ cũng chẳng khác người xa lạ là bao nhiêu, nhưng chỉ có chính bọn họ mới biết, giữa hai mẹ con họ ăn ý đến nhường nào.
Tống Cẩm Ninh day day huyệt thái dương, cười nói, “Mẹ ngủ cả ngày rồi, giờ không ngủ được nữa.” Sau đó, bà lại nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Con có muốn vào ngồi một chút không?”
Hoắc Thiệu Hằng còn bận rộn công chuyện, lắc đầu nói, “Thôi ạ, con chỉ tới xem mẹ đã ở quen chưa thôi.” Dừng một chút anh lại nói, “Ngày mai con phải tới Bộ Quốc phòng họp, sự cố phòng thí nghiệm mười sáu năm trước, Bộ Quốc phòng chắc chắn sẽ khởi động điều tra lại, sẽ mời mẹ tới để hỗ trợ điều tra.”