Chương 495:
“Ừ, có chút việc.” Trong lòng Đậu Khanh Ngôn rất thấp thỏm, bất an, không yên tâm đứng ở cửa sau một lúc, cho đến khi Ôn Thủ Ức tìm được cô ta, thúc giục cô ta: “Mau vào ăn chút gì đi, một lát nữa anh trai cô sẽ giới thiệu cô với khách mời đấy!”
Đã sáu năm nay Đậu Khanh Ngôn không ở Đế quốc Hoa Hạ, giới thượng lưu ở Đế đô đều đã sắp quên cô ta rồi.
Lần này, cuối cùng cô ta cũng đã chịu trở về, nhà họ Đậu cũng muốn nhân cơ hội này giới thiệu lần nữa cho giới thượng lưu của Đế đô, thông báo Đậu Khanh Ngôn đã quay về, cũng có ý chọn chồng cho cô ta.
Nếu Đậu Khanh Ngôn đã có thể quay về, cô ta cũng cho rằng mình đã có thể buông bỏ được chuyện năm đó. Vậy mà vừa nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng cô ta, trong mắt cô ta vẫn chỉ có anh ấy mà thôi.
“Ừ, vậy chúng ta đi vào đi.”
Đậu Khanh Ngôn đi theo Ôn Thủ Ức vào phòng khách.
Đậu Khanh Ngôn đứng trong góc phòng khách, quét mắt nhìn ánh đèn sáng trong phòng, bao nhiêu người nhốn nháo trước mặt, nhưng người cô ta muốn nhìn thì lại không nhìn thấy. Cô ta vô cùng đau lòng, lặng lẽ ngồi một mình ở quầy bar trong góc phòng khách uống rượu giải sầu. Ôn Thủ Ức ngồi cùng ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói chuyện, khuyên giải cô ta.
Hoắc Thiệu Hằng đã rời khỏi đây cùng Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch, cố tình để Âm Thế Hùng lại.
Âm Thế Hùng cũng biết anh ta không thể đi theo được, liền quay lại phòng khách dinh thự Thủ tướng, chọn mấy đĩa thức ăn. Vừa ngồi xuống đang chuẩn bị ăn thì Kim Uyển Nghi đi tới, vô cùng kinh ngạc nói: “Rốt cuộc anh là gì với Hoắc Thiệu Hằng vậy?
“Không là gì cả, chỉ có tôi biết anh ta thôi, chứ anh ta không biết tôi.”
Âm Thế Hùng cười đùa cợt nhả, không có lời nói nào là thật.
***
Xe chuyên dụng của Hoắc Thiệu Hằng lướt nhanh trêи đường phố Đế đô.
Triệu Lương Trạch ngồi phía trước yên lặng phá khóa, back up lại điện thoại của Đậu Khanh Ngôn. Khi nhìn thấy những bức ảnh kia, anh ta cũng không kìm được hít sâu một hơi.
Bắt đầu từ lúc lên xe, Cố Niệm Chi không miễn cưỡng tươi cười nữa. Cô xị mặt ra, ngồi gần cửa sổ xe ở hàng sau, cách xa Hoắc Thiệu Hằng, tựa đầu lên cửa sổ, thẫn thờ nhìn bóng đêm qua cửa sổ xe.
Hoắc Thiệu Hằng cũng không nói gì, chỉ yên lặng trầm ngâm, cho đến lúc xuống xe trở lại dinh thự trong Cục tác chiến đặc biệt, anh mới đi thẳng đến trước cửa phòng Cố Niệm Chi gõ cửa.
Tâm trạng của Cố Niệm Chi không tốt, lúc đầu không muốn nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng, nhưng biết cửa phòng này vốn không ngăn được anh, mới không cam tâm tình nguyện đứng dậy ra mở cửa.
“Sao thế? Nhìn miệng em kìa, vểnh lên thế này có thể treo được cả chai dầu rồi đấy.”
Hoắc Thiệu Hằng duỗi ngón tay ấn nhẹ vào môi cô.
Cố Niệm Chi gạt ngón tay của anh ra, buồn bực nói: “Hoắc thiếu, có gì thì anh nói cho đàng hoàng đi, làm sao mà phải động chân động tay? Em cũng không phải đồng đội của anh, không có hứng thú thân mật với anh đâu.”
“Giận thật à?” Hoắc Thiệu Hằng khẽ nhướng mày, “Em ăn cơm tối chưa?”
Cố Niệm Chi quay đầu đi, “Tức đến no luôn rồi, ai muốn ăn đồ của nhà họ chứ?”
Cô cắn môi, vừa nghĩ tới những bức ảnh kia, còn cả cử chỉ thân mật của Hoắc Thiệu Hằng và Đậu Khanh Ngôn trêи ảnh, cơn ghen của cô lại không kìm được mà trỗi dậy, “Hừ, không ngờ anh còn đút cả nho cho người ta ăn nữa. Anh đã bao giờ đút cho em ăn đâu!”
“Đút nho á?” Hoắc Thiệu Hằng kinh ngạc, “Đút nho gì cơ?”
Lúc nãy, anh không nhìn toàn bộ những bức ảnh kia, chỉ nhìn thấy bức ảnh “giường chiếu”. Nghe Cố Niệm Chi nói như vậy, chắc là vẫn còn nhiều ảnh nữa.
Cố Niệm Chi tức giận gọi điện thoại cho Triệu Lương Trạch, nói: “Anh Tiểu Trạch, có thể gửi mấy bức ảnh cho em trước được không?”
Triệu Lương Trạch từ chối: “Không được đâu, không có lệnh của Hoắc thiếu…”
“Hoắc thiếu ra lệnh đấy, anh ấy đang ở ngay cạnh em này.”
Cố Niệm Chi đưa điện thoại cho Hoắc Thiệu Hằng, đôi mắt to như lóng lánh nước mắt, đôi môi củ ấu cũng trễ xuống.
Hoắc Thiệu Hằng thở dài, cầm lấy điện thoại, nói với Triệu Lương Trạch: “Nghe nói có một bức ảnh cho ăn nho hả? Cậu gửi qua đây đi.”
Triệu Lương Trạch đang tải về và back up những bức ảnh kia, nghe vậy liền nhanh chóng tìm được bức ảnh mà Hoắc Thiệu Hằng nói đến, cười ha hả rồi chuyển tay gửi đi.