Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 492




Chương 494:

 

Cố Niệm Chi khẽ mím môi, gật đầu “Vâng” một tiếng, vội nói: “Là chị ấy chủ động cho em xem mà. Em xem xong, phát hiện ra trong điện thoại của chị ấy có một số thứ không nên lưu lại, có thể sẽ liên quan đến việc tiết lộ chuyện cơ mật và phạm pháp, em nghĩ nên để Hoắc thiếu xem nên không trả lại cho chị ấy.” Nói xong, cô móc điện thoại của Đậu Khanh Ngôn ra, “Anh nhìn này!”

 

Điện thoại của Đậu Khanh Ngôn có cài khóa vân tay. Cố Niệm Chi tốn rất nhiều công sức liên tục dùng ngón cái trượt trêи màn hình điện thoại mới có thể giữ được trạng thái mở, chính là để chờ đến giờ khắc này đây.

 

Cũng chính vì vậy, cô vừa giơ điện thoại lên, đập vào mắt Hoắc Thiệu Hằng chính là bức ảnh “giường chiếu” của anh và Đậu Khanh Ngôn…

 

“Đậu Khanh Ngôn! Sao cô lại có mấy bức ảnh này?!” Hoắc Thiệu Hằng nén giận chất vấn Đậu Khanh Ngôn. Mặc dù không cao giọng, nhưng giọng nói trầm thấp vô cùng quyến rũ kia thật sự như muốn hút tim của Cố Niệm Chi ra rồi.

 

Nghe giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng vang lên bên tai, cô chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn, cơ thể không kìm được, vô thức run lên.

 

Hoắc Thiệu Hằng lại cho là cô sợ hãi, vội vàng vỗ lưng trấn an cô, đồng thời cúi đầu xuống ghé vào tai cô nhẹ nhàng giải thích: “Đó là ảnh chụp đạo cụ khi làm nhiệm vụ năm đó, khi nào về sẽ giải thích cho em.”

 

Lại còn muốn chính miệng mình giải thích cho cô ư?!

 

Cố Niệm Chi chưa từng nhận được đãi ngộ tốt như vậy từ Hoắc Thiệu Hằng bao giờ, tim cô nhất thời nhảy mạnh loạn mấy nhịp. Dường như oxy trong không khí cũng bị rút đi, trước mặt cô bỗng hiện lên những ngôi sao nhỏ khiến cô càng cảm thấy choáng váng hơn.

 

Cố Niệm Chi vội vàng xoay người lại, cố ép mình nhìn sang thân hình xinh đẹp trưởng thành kia của Đậu Khanh Ngôn, hồi tưởng lại ảnh chụp “thân mật” của bọn họ mới có thể làm cho mình tỉnh táo lại.

 

Hoắc Thiệu Hằng đứng sau lưng Cố Niệm Chi, hai tay khẽ đặt trêи vai cô, đỡ hờ lấy cô, ánh mắt nhìn về phía Đậu Khanh Ngôn càng nghiêm nghị hơn, “Tình hình này thì đúng là không thể trả lại điện thoại cho cô được.”

 

“Có chuyện gì thế?”

 

Hà Chi Sơ chậm rãi đi tới, dễ dàng xuyên qua đám nhân viên và vệ sĩ của phủ Thủ Tướng, rồi lại lách qua Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch, ra đứng bên cạnh Đậu Khanh Ngôn.

 

Đậu Ái Ngôn, con gái út của Thủ tướng đi sau anh ta, vì vậy nhân viên và vệ sĩ của Phủ Thủ tướng đều không ngăn anh ta lại. Ngay cả Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch cũng kiêng dè Đậu Ái Ngôn nên không đụng vào Hà Chi Sơ.

 

Có điều, kể cả không có Đậu Ái Ngôn ở bên cạnh, những người này cũng không ngăn được Hà Chi Sơ.

 

Đậu Khanh Ngôn thấy Hà Chi Sơ tới, trong lòng run lên, lại không dám mách câu gì, mà ấp úng nói: “Không có gì, không có gì đâu, tôi với cô Cố chỉ đùa giỡn chút thôi.”

 

Cô ta liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái đầy ẩn ý, “Thiệu Hằng, điện thoại của em cứ tạm thời để ở chỗ anh nhé, chờ bữa tiệc tối kết thúc nói sau.”

 

Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt liếc cô ta một cái, ném điện thoại của cô ta cho Triệu Lương Trạch, “Mở khóa rồi back up lại. Có làm trái quy định hay không thì đợi phòng Điều tra kiểm tra xong rồi nói tiếp.”

 

Triệu Lương Trạch là một tay lão luyện trong việc này. Anh ta vội đáp một tiếng rồi cầm điện thoại quay lại xe chuyên dụng chống đạn của Hoắc Thiệu Hằng.

 

Trong đó có toàn bộ đồ nghề của Triệu Lương Trạch, đã qua cải tiến sơ sơ, thậm chí có thể coi như một chiếc gậy chỉ huy tác chiến tạm thời được. Thiết bị ở bên trong có thể nói là cần cái gì có cái đó, hoàn toàn không phải một chiếc xe chuyên dụng đơn giản như bề ngoài.

 

Hà Chi Sơ mỉm cười, trong lòng biết rõ là chuyện gì, nhưng anh ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Hoắc Thiệu Hằng vừa dùng một tay ôm vai Cố Niệm Chi, vừa nói với Đậu Khanh Ngôn: “Hôm nay còn có việc, không nán lại đây nữa, chúng tôi xin phép về đây.”

 

Nghe vậy, Đậu Hào Ngôn vội vàng chạy tới, nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Thiếu tướng Hoắc, bữa tiệc tối mới tiến hành được một nửa thôi, sao anh đã muốn đi rồi?”

 

Hoắc Thiệu Hằng nhận ra tâm trạng của Cố Niệm Chi đang vô cùng suy sụp, hơn nữa, vừa nãy nhìn thấy bức ảnh kia, anh cũng biết lúc này không nên nán lại đây nữa.

 

“Không có cách nào, vẫn còn việc công nữa, hôm nay tôi cũng tranh thủ thời gian để tới thôi. Chúng tôi đi trước nhé, cảm ơn anh Đậu đã tiếp đãi, sau này có cơ hội sẽ gặp lại.”

 

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, đưa Cố Niệm Chi quay người rời đi.

 

“Thiệu Hằng! Còn điện thoại di động của em!”

 

Đậu Khanh Ngôn lo lắng đến mức giậm chân.

 

Hoắc Thiệu Hằng thì làm như không nghe thấy gì, đưa Cố Niệm Chi đi về phía xe chuyên dụng chống đạn của mình đang đỗ ở bãi đỗ xe sân trong của dinh thự Thủ tướng.

 

Đậu Ái Ngôn tò mò khẽ kéo Đậu Khanh Ngôn, “Chị ơi, sao chị lại đưa điện thoại cho Thiếu tướng Hoắc thế ạ?”