Chương 475:
Anh quay người đi xuống tầng dưới, vào phòng bếp nhìn qua một chút trước. Sau đó, anh dặn lính công vụ phụ trách nấu cơm làm thêm món canh củ sen hầm xương cho thêm tổ yến huyết giúp bổ máu để chuẩn bị cho Tống Cẩm Ninh và Niệm Chi ăn tối.
Mấy thứ như tổ yến huyết này đều rất bổ cho phụ nữ. Hoắc Thiệu Hằng cũng không rõ bổ đến mức nào, nhưng mấy người phụ nữ trong nhà họ Hoắc đều ăn nên ở đây anh cũng chuẩn bị riêng cho Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh mỗi người một phần, dù sao ăn cũng không có hại gì.
Khi sửa soạn xong xuôi rồi xuống nhà ăn trưa, Cố Niệm Chi mới phát hiện Trần Liệt, Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng đều đang ở đây. Ngoài ra, còn có cả Tống Cẩm Ninh đang mặc một chiếc váy liền cổ tim màu tím ngó sen bằng lông cừu cũng đang ngồi ở đầu bàn ăn.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi bên trái Tống Cẩm Ninh, còn vị trí bên phải đang trống.
Trần Liệt, Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng ngồi bên trái và bên phải bàn ăn, đang cười tủm tỉm nói gì đó, Tống Cẩm Ninh nghe xong cười không ngớt.
Cố Niệm Chi đi tới với tâm trạng rất thoải mái, nói với Tống Cẩm Ninh trước: “Chào bác Tống, cháu xuống hơi muộn ạ!”
“Không sao, không sao, hôm nay là tết Nguyên đán mà, ngủ thêm một chút cũng không sao.”
Tống Cẩm Ninh cười tủm tỉm kéo tay cô, để cô ngồi ở vị trí còn trống bên phải mình.
Người ngồi bên phải Cố Niệm Chi chính là Trần Liệt.
Anh ta chống đầu quan sát cô một lúc, mỉm cười nói: “Ồ? Mắt em có quầng thâm này? Hôm qua ngủ không ngon à?”
Cố Niệm Chi ngạc nhiên, khẽ nhíu mày, “Đâu có ạ? Em ngủ rất ngon mà…”
Nói xong, ánh mắt cô thoáng liếc nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng.
Thật sự, cô ngủ quá say, say đến mức Hoắc Thiệu Hằng đi lúc nào cô cũng không biết. Còn nói sẽ nằm với cô đến lúc trời sáng nữa chứ… lừa đảo…
Hoắc Thiệu Hằng không để ý đến ánh mắt đang liếc sang đây của Cố Niệm Chi, chỉ nhìn Trần Liệt một cái, nói: “Ăn đi đã, ăn xong rồi nói tiếp.”
Khi bọn họ ăn cơm cũng giống khi ở nhà họ Hoắc lúc trước, đều theo nguyên tắc “Ăn không nói, ngủ không làm ồn.”
Ăn cơm trưa xong, Cố Niệm Chi nhận thấy vẻ buồn bực sầu não của Tống Cẩm Ninh đã tan biến đi rất nhiều.
Xem ra Hoắc Thiệu Hằng nói không sai, Tống Cẩm Ninh đúng là một người phụ nữ mạnh mẽ. Hơn nữa, bà cũng không phải là kiểu phụ nữ nhỏ bé suốt ngày chỉ đắm chìm trong chuyện yêu đương…
Cố Niệm Chi vừa suy nghĩ, vừa chờ lính công vụ mang cà phê tới. Cô cầm thìa quấy sữa trong cốc cà phê rồi hỏi Tống Cẩm Ninh: “Bác Tống à, hôm nay là tết Nguyên đán, bác có muốn ra ngoài chơi một lúc không ạ?”
Tống Cẩm Ninh khẽ lắc đầu, mỉm cười nói: “Bác không đi đâu, các cháu muốn đi thì cứ đi đi. Bác còn phải sửa sang lại một chút những ghi chép về số liệu năm đó. Đã nhiều năm như vậy rồi, không biết bác còn nhớ được không.”
Cố Niệm Chi cảm thấy rất hâm mộ.
Quả nhiên là một nhà khoa học, vừa mới tỉnh táo lại nhưng trong lòng bà đã chỉ canh cánh về chuyện thí nghiệm rồi.
Hoắc Thiệu Hằng rất thấu hiểu về chuyện này. Anh cũng đã sớm chuẩn bị xong, thản nhiên nói: “Con đã lưu hết mọi dữ liệu vào máy vi tính trong phòng mẹ rồi. Tiểu Trạch, lát nữa cậu chỉ cho mẹ tôi một chút nhé!”
Triệu Lương Trạch hồ hởi trả lời “Vâng” một tiếng, rồi vội vàng cùng Tống Cẩm Ninh đi vào trong phòng bà, chỉ cho bà cách dùng máy tính hiện đại.
Tống Cẩm Ninh ở trêи tầng ba. Bà có một bộ phòng khép kín, bên trong có đầy đủ phòng khách, phòng làm việc, phòng ngủ và phòng tắm.
Tống Cẩm Ninh cùng Triệu Lương Trạch đi lên tầng ba. Trong phòng ăn chỉ còn lại Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi, Âm Thế Hùng và Trần Liệt.
Âm Thế Hùng nhắc đến tin nhắn thoại của Kim Uyển Nghi được chuyển đến từ buổi sáng kia, “Hoắc thiếu này, bây giờ anh định làm thế nào?”
Cố Niệm Chi cầm lấy điện thoại từ trong tay Âm Thế Hùng, nghe lại một lần lời nhắn thoại được chuyển đến, khen ngợi: “Đây là ai vậy ạ? Khẩu khí lớn thật… nhưng cô ấy rất tận tâm với đương sự của cô ấy đấy chứ!”
“Kim Uyển Nghi, Luật sư của Văn phòng Luật sư JD lớn nhất Đế đô. Cô ta mới gia nhập JD năm ngoái, nghe nói là bà con xa của một trong những đối tác của JD, thành tích cũng không có gì nổi trội lắm.”