Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 472




Chương 474:

 

Bạch Trường Huy thầm suy tư trong đầu, cảm thấy vẫn nên nhắc nhở một chút, tránh cho Kim Uyển Nghi bị Hoắc thiếu hạ gục chỉ trong chớp mắt. Nếu thế, ông ta còn biết tìm ai để làm luật sư biện hộ cho Bạch Cẩn Nghi được nữa đây?

 

Bởi vậy, ông ta cân nhắc rồi nói: “Thiếu tướng Hoắc là nhân vật đầu não của Cục tác chiến đặc biệt. Địa chỉ và điện thoại của anh ta không phải là thông tin có thể tùy tiện để lộ ra ngoài. Hơn nữa, vì vụ án này vô cùng khó giải quyết nên tôi mới cố tình tìm đến một luật sư giỏi như cô Kim đây. Thế này đi, cô vào trang web chính thức của Bộ Quốc phòng tra thử phương thức liên hệ công khai với bên ngoài của Cục tác chiến đặc biệt xem, đó là cách duy nhất để liên lạc với bọn họ.”

 

Kim Uyển Nghi lái xe trong buổi sáng sớm mùng Một tết Nguyên đán, các con đường lớn của Đế đô đều vắng tanh. Lúc này, những người đã vui chơi hết mình vào đêm Giao thừa hôm qua vẫn còn đang ngủ say, vậy mà cô ta lại phải lái xe phóng băng băng trêи đường cái.

 

Trong lòng cô ta đang nhen nhóm một mồi lửa. Cô ta giẫm mạnh chân ga dưới chân, lái xe tốc độ cao nhất, lao vun vút về đến bãi đỗ xe dưới tòa nhà của Văn phòng Luật sư JD.

 

Kim Uyển Nghi không xuống xe mà ngồi trong xe lấy điện thoại của mình ra, bắt đầu tìm trang web chính thức của Bộ Quốc phòng.

 

Cô ta nhanh chóng tìm ra số điện thoại liên lạc đối ngoại của Cục tác chiến đặc biệt, không chút do dự ấn gọi đi.

 

Số điện thoại kia không hề có người bắt máy, cứ giống như một vòng tuần hoàn vô hạn. Đầu tiên là bắt cô ta ấn phím 1, sau đó ấn phím 2, cuối cùng là phím 3, rồi lại bắt đầu một vòng mới 1, 2, 3…

 

Tính cách bướng bỉnh của Kim Uyển Nghi bắt đầu trỗi dậy. Cô ta vẫn ấn theo hướng dẫn trong điện thoại trong suốt mười lăm phút, cuối cùng mới đến được… hộp thư thoại của Cục tác chiến đặc biệt.

 

Nếu là người bình thường thì chắc chắn đã từ bỏ trong quá trình ấn rồi. Hoặc nếu có người kiên nhẫn không từ bỏ thì đến giai đoạn cuối cùng là hộp thư thoại này, có tức giận hơn nữa thì cũng tan biến hết từ lâu.

 

Có điều, Kim Uyển Nghi thì không. Có thể nói, những luật sư giỏi đến một đẳng cấp nào đó đều có một điểm chung, đó là tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ.

 

Cô ta để lại một lời nhắn dài dằng dặc tràn ngập mùi thuốc súng qua hộp thư thoại đối ngoại của Cục tác chiến đặc biệt.

 

“Xin chào, tôi là Luật sư Kim Uyển Nghi của Văn phòng Luật sư JD. Cho hỏi đây có phải là hộp thư thoại để khiếu nại của Cục tác chiến đặc biệt không? Tôi muốn tố cáo Thiếu tướng Hoắc Thiệu Hằng lợi dụng chức quyền để xử lý việc cá nhân, vô cớ giam giữ đương sự của tôi, không cho phép bà ấy bảo lãnh tại ngoại đợi xét xử. Các anh về lật lại luật pháp xem điều nào, khoản nào nói không cho phép đương sự chưa bị khởi tố bảo lãnh đợi xét xử? Nếu có trường hợp đặc biệt nào, đề nghị giải thích rõ bằng văn bản. Nếu ba ngày nữa không có câu trả lời, tôi sẽ công khai tố cáo ra công luận bằng tên thật.”

 

Lời nhắn thoại của Kim Uyển Nghi nhanh chóng được điện thoại viên của Cục tác chiến đặc biệt phân tích xử lý, chuyển lên từng cấp ở trêи, sau cùng chuyển tới cho Triệu Lương Trạch, thư ký riêng của Hoắc Thiệu Hằng.

 

Nghe được lời nhắn thoại tràn ngập mùi thuốc súng trong điện thoại, anh ta không nhịn được, cười ha ha một tiếng, lắc đầu thầm nghĩ: Luật sư này có gan đấy, nhưng… hình như hơi trẻ trâu.

 

Triệu Lương Trạch lại chuyển lời nhắn cho Âm Thế Hùng để anh ta điều tra về thân phận của Kim Uyển Nghi.

 

***

 

Khi Cố Niệm Chi tỉnh lại đã là mười một giờ sáng ngày tết Nguyên đán. Cô ôm chăn trở mình trêи giường, vẫn chưa nhớ ra được gì.

 

Hoắc Thiệu Hằng đi từ phòng làm việc ra, thấy đã sắp đến giờ ăn trưa mà Cố Niệm Chi vẫn chưa dậy, biết ngay bệnh thích ngủ nướng của cô lại tái phát rồi.

 

Anh hơi mím môi, đi đến trước cửa phòng ngủ của cô, khẽ gõ cửa mấy cái.

 

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Cố Niệm Chi mới ngồi dậy, xỏ dép, đứng lên đi lấy cái áo khoác dài bằng nhung san hô ở trêи ghế xô-pha choàng lên người, thắt vội đai lưng rồi kéo cửa mở ra xem, không ngờ lại thấy Hoắc Thiệu Hằng đang đứng ở cửa.

 

Ở trong dinh thự, anh chỉ mặc đồ thường ngày mùa hè thôi, áo thun màu đen, vạt áo được cắm thùng trong quần rằn di. Đôi bốt ngắn cổ của quân đội ở dưới chân chợt khiến bộ quần áo thường ngày của anh có vẻ mạnh mẽ hơn mấy phần.

 

“Hoắc thiếu, anh mặc ít như vậy không lạnh à?”

 

Cố Niệm Chi quấn chặt lấy chiếc áo khoác nhung san hô dài ở trêи người.

 

“Lạnh cái gì mà lạnh, trong nhà bật điều hoà hai mươi lăm độ quanh năm đấy, em mặc nhiều thế này chẳng lẽ không nóng à?” Hoắc Thiệu Hằng đưa tay sờ trán cô, vẫn bình thường, không sốt, “Mau dậy ăn cơm trưa đi!”

 

“Dạ.” Cố Niệm Chi ngoan ngoãn trả lời một tiếng, hơi ngượng ngùng vuốt tóc mình, “Em thấy hơi lạnh mà, được rồi, em đi rửa mặt luôn đây.”

 

“Ừ.”

 

Hoắc Thiệu Hằng chợt nhớ ra cô vừa phẫu thuật xong. Có lẽ do việc lấy đi nhiều tủy như vậy vẫn có tổn hại nhất định đối với cơ thể cô, phải bồi bổ lại dần dần.