Chương 469:
“Tận dụng thời gian, tìm hiểu rõ toàn bộ thông tin của Hoắc Thiệu Hằng đi.”
Hà Chi Sơ nheo đôi mắt hoa đào sóng nước của mình lại, thần sắc lộ ra càng lạnh lùng và thờ ơ hơn.
Anh ta cự tuyệt không muốn nghĩ đến khả năng Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng có quan hệ với nhau. Anh ta chỉ biết rằng, Hoắc Thiệu Hằng làm người giám hộ của Cố Niệm Chi, nếu như dám có ý đồ khác, anh ta nhất định phải khiến Hoắc Thiệu Hằng thân bại danh liệt!
***
Hoắc Thiệu Hằng nhếch môi lên, đút điện thoại của Cố Niệm Chi vào trong túi, chậm rãi đi xuống tầng.
Chủ tịch Long và Thượng tướng Quý vẫn đang tập trung vào ván cờ.
“Hai vị, chúng mừng năm mới.”
Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống đối diện bọn họ, thân hình thẳng tắp, mặc dù đang ngồi trêи ghế xô-pha nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ngồi của quân nhân.
“A? Đã năm mới rồi sao?” Chủ tịch Long nhìn đồng hồ đeo tay, “Nhanh quá nhỉ! Nhưng ván này chúng tôi vẫn chưa đánh xong đâu.”
“Hai chú không cần phải vội ạ. Nếu hai chú thích thì cứ từ từ chơi, cháu lên gác đi ngủ trước đây.”
Hoắc Thiệu Hằng không chút khách sáo nói. Nếu hai người này đã không hỏi đến chuyện vì sao Tống Cẩm Ninh được chữa khỏi thì anh cũng không có ý chủ động nói tới chuyện này.
Kết quả là, Thượng tướng Quý vẫn là người hiểu rõ anh nhất. Ánh mắt dò xét của ông ta nhìn anh một cái thông qua cặp kính lão, vừa thu quân cờ vừa nói, “Bệnh tình mẹ cậu đã được chữa khỏi, nhưng cuối cùng là ai chữa? Dù sao cậu cũng phải cho Bộ Quốc phòng và Bộ Khoa học kỹ thuật một câu trả lời chứ hả?”
“Có thể nói cho hai chú biết ạ. Đó là Trần Liệt, một thần y trong Quân đội. Nhờ có sự trợ giúp của anh ta, bệnh của mẹ cháu mới có cơ hội biến chuyển. Đương nhiên, bà ấy còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, Trần Liệt cũng không thể nói chính xác bệnh có còn tái phát hay không?”
Hoắc Thiệu Hằng rất bình tĩnh đặt một đường lùi cho Tống Cẩm Ninh.
Nghe thấy là Trần Liệt, Chủ tịch Long và Thượng tướng Quý đều bình thường trở lại, “Hóa ra là cậu ta à, chẳng trách… Thôi được rồi, chuyện này dừng ở đây. Ngày mai nghỉ, ngày kia cậu tới cơ quan Bộ Quốc phòng báo cáo công tác, tiện thể bàn bạc với bọn họ một chút về chuyện liên quan đến sự cố thí nghiệm năm đó.”
Vừa rồi, Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long chỉ lấy đánh cờ làm cái cớ, thật ra là đang bàn bạc xem làm thế nào để tái khởi động công tác điều tra về vụ tai nạn thí nghiệm năm đó.
Thấy thái độ cứng rắn của Hoắc Thiệu Hằng, cân nhắc cả tới những sự kiện đã trải qua những năm nay của anh, từ năng lực, mạng lưới quan hệ và cả bản lĩnh, hai người bọn họ đều nhất trí với nhau, dứt khoát để Hoắc Thiệu Hằng đại diện Bộ Quốc phòng gia nhập vào tổ điều tra, lãnh đạo cùng với người của Bộ Khoa học kỹ thuật. Như thế Hoắc Thiệu Hằng mới có thể yên tâm, bọn họ cũng yên tâm.
Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng biết rõ thái độ của mình cứng rắn như vậy, lại có thực lực, bọn họ không thể coi nhẹ, mới có thể khiến cho bọn họ làm ra quyết định có lợi cho Tống Cẩm Ninh như thế này. Có điều, anh hoàn toàn không biểu hiện gì ra ngoài, chỉ khẽ gật đầu, cất lời khiêm nhường, đáp: “Nếu hai chú đã nói thế thì cháu cung kính không bằng tuân mệnh.”
Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long trợn mắt lườm anh một cái, trong lòng đều thầm nói, ai cũng bảo người già thành tinh, nhưng Hoắc Thiệu Hằng này còn chưa tới ba mươi tuổi cũng đã trầm tĩnh chín chắn như vậy rồi, cậu ta định lên trời luôn sao?!
Bọn họ còn chưa trả lời, Hoắc Thiệu Hằng đã chuyển sang chuyện khác, ép dần từng bước kín kẽ không lọt đi đâu chút nào.
“Nhưng cháu hy vọng hai chú sẽ nói rõ ràng chuyện này cho bọn họ, tránh để tới lúc đó bọn họ gây hiềm khích gì. Nếu như bọn họ vin vào lý do cháu là con trai của Tống Cẩm Ninh để yêu cầu cháu né tránh điều tra, vậy hai chú sẽ giải thích với bọn họ thế nào?”
“Cậu sẽ né tránh sao?”
“Đương nhiên sẽ không.”
Hoắc Thiệu Hằng hơi nhếch môi, thần sắc trêи mặt đầy vẻ thảnh thơi.
“Thế chẳng phải là ổn rồi sao.” Thượng tướng Quý lại một lần nữa nguýt anh một cái, “Vấn đề này cậu tự mình giải quyết đi. Nếu như cậu bị người khác nói dăm ba câu đã phải né tránh hiềm nghi thì đó là chuyện của cậu, không liên quan gì tới tôi.”
Chủ tịch Long cũng nhìn đi chỗ khác, cười nói, “Chuyện này Quốc hội chúng tôi sẽ duy trì thái độ trung lập.” Thấy ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng quét tới, ông ta vội vàng ưỡn ngực nghiêm mặt nói, “Chỉ cần các cậu thông báo kết quả cuối cùng cho chúng tôi một tiếng là được rồi.”
Cho nên nói tới nói lui, thật ra bọn họ cũng không quan tâm ai đúng ai sai, điều bọn họ muốn, chỉ là kết quả thôi.
Thí nghiệm đó, vì sao lại xảy ra sự cố?
Thí nghiệm đó, vì sao lại không thành công?!