Chương 468:
Trong lòng Ôn Thủ Ức mừng thầm, đẩy cửa phòng làm việc đi vào. Qua hơn mấy tháng, cuối cùng cô ta cũng có thể tới gần bên cạnh Hà Chi Sơ.
Cô ta đi rửa tay, xong hơ tay dưới hơi ấm của máy sấy tay, xoa tinh dầu chuyên dùng để xoa bóp lên tay, sau đó đi tới phía sau Hà Chi Sơ, bắt đầu xoa bóp các huyệt vị trêи đầu anh ta.
Ôn Thủ Ức học massage bấm huyệt từ bác sĩ gia đình của nhà họ Hà chính là vì Hà Chi Sơ.
Trong phòng làm việc yên tĩnh, Hà Chi Sơ không nói gì, nhưng hô hấp của anh ta dần nhịp nhàng hơn, sắc mặt cũng dần khôi phục bình thường.
Ôn Thủ Ức hơi mỉm cười, cô ta biết việc xoa bóp của mình đã có tác dụng.
Cơn đau đầu của Hà Chi Sơ nhanh chóng giảm bớt, trình độ xoa bóp của Ôn Thủ Ức quả thật cũng khá lành nghề.
Sắc mặt của anh ta hòa hoãn hơn rất nhiều, ngón tay vừa gõ trêи thành ghế máy tính vừa nói, “Chuyện ở Mỹ cô đã làm xong rồi à?”
Ôn Thủ Ức không chỉ là trợ giảng của Hà Chi Sơ ở khoa Luật của đại học Harvard, mà còn là trợ thủ của Hà Chi Sơ ở Đế quốc Hoa Hạ này.
“Đều đã làm xong cả rồi. Các chương trình học bên kia đã tạm dừng, tôi đã sắp xếp cho mấy nghiên cứu sinh Tiến sĩ của anh nghỉ hè, chờ khi nào bên này nghỉ, anh bay về cho bọn họ bảo vệ là được.”
Ôn Thủ Ức quả thật là một nhân tài điển hình cho vị trí thư ký, chính bản thân cô ta cũng đủ chăm chỉ, đủ thông minh. Cô ta có thể dựa vào năng lực của mình, học lên tới Phó Giáo Sư ở đại học Harvard cũng đã chứng minh cho năng lực của cô ta rồi.
Hà Chi Sơ gật nhẹ đầu, “Không tệ…”
Ngừng chốc lát, anh ta lại hỏi, “Vết thương của cô đỡ chưa?”
“Đã đỡ nhiều rồi…” Ôn Thủ Ức cười nói, “Tôi vẫn luôn dùng thuốc trị vết đạn bắn anh mang về từ quê nhà, lành rất mau, có lẽ dùng một thời gian nữa, ngay cả sẹo cũng không có.”
Vết đạn bắn của Ôn Thủ Ức, là vào sinh nhật của Cố Niệm Chi, khi gặp phải hải tặc ở Caribean, vì cứu Cố Niệm Chi mà cô ta đã đỡ hộ một phát súng.
Một phát súng này, suýt chút nữa đã giết chết cô ta.
Mặc dù trước đó Hà Chi Sơ hận không thể đuổi cô ta về nhà, nhưng từ sau khi cô ta trúng đạn, anh ta đã không còn nhắc đến chuyện đuổi cô ta về nữa.
Nhưng anh ta vẫn luôn một mực xa lánh cô ta, không cho phép cô ta tiếp cận Cố Niệm Chi.
Khi Cố Niệm Chi thực tập ở Quốc hội Mỹ, Ôn Thủ Ức bị Hà Chi Sơ phái về Boston, không cho ở lại Washington D.C nữa.
Về sau Hà Chi Sơ quyết định chuyển trọng tâm của sự nghiệp về Đại học B ở Đế quốc Hoa Hạ, các vấn đề cần xử lý quá nhiều, nên mới điều Ôn Thủ Ức tới.
Ôn Thủ Ức vô cùng trân trọng cơ hội này, đây cũng gần như là cơ hội cuối cùng Hà Chi Sơ cho cô ta.
Trong đầu Hà Chi Sơ vẫn không ngừng vang vọng cú điện thoại ban nãy, năm ngón tay dần nắm lại, siết chặt thành quả đấm.
Anh ta nghe thấy tiếng mình hỏi: “… Về cái tay Hoắc Thiệu Hằng kia, cô có thể tra được bao nhiêu tư liệu?”
“Hoắc Thiệu Hằng á? Ý anh là người giám hộ của Cố Niệm Chi sao?” Ôn Thủ Ức nghiêng đầu suy nghĩ, “Anh ta là nhân tài mới nổi của Bộ Quốc phòng Đế quốc Hoa Hạ, tuổi còn trẻ nhưng đã mang hàm Thiếu tướng, lãnh đạo của Cục tác chiến đặc biệt. Trước kia anh ta vẫn luôn giấu mặt đứng phía sau, gần đây cố ý công khai ra mặt.”
“… Chỉ có vậy thôi sao?” Hà Chi Sơ vô cùng không kiên nhẫn, “Đã mấy ngày rồi, vẫn chỉ có những tin tức này thôi sao?”
Ôn Thủ Ức bó tay với anh ta.
Những tin tức như thế này cũng đã khó khăn lắm mới có được rồi.
“Giáo sư Hà, chúng ta chỉ vừa vào Đế quốc Hoa Hạ, chân còn chưa vững, nếu tùy tiện nghe ngóng nhân vật đầu não của Cục tác chiến đặc biệt thần bí nhất trong Bộ Quốc phòng Đế quốc Hoa Hạ sẽ bị người ta để mắt tới.”
Ôn Thủ Ức nhẹ nhàng đáp lại một câu.
Làm sao Hà Chi Sơ có thể không biết đạo lý này được chứ?
Chỉ là đột nhiên anh ta không còn muốn chờ đợi nữa thôi.
Vừa nghĩ tới cú điện thoại ngày hôm nay, tim anh ta lại như bị người khác cầm dao chẻ tan thành từng mảnh, rơi vung vãi trêи mặt đất, mặc người chà đạp.