“Cô bé nào?”
Còi báo động réo vang trong lòng Hoắc Thiệu Hằng, cảm giác bất an mơ hồ dâng lên.
“Đương nhiên là Cố Niệm Chi rồi.”
Hoắc Quan Thần cười híp mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng. Thấy anh vẫn có vẻ thờ ơ, trong lòng ông ta lại nói thầm nói, chẳng lẽ Gia Lan nói sai à? Đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, thật ra Cố Niệm Chi cũng chẳng hề quan trọng gì sao?
“Niệm Chi làm sao ạ? Cô ấy còn đang ngủ.” Hoắc Thiệu Hằng đứng lên, chỉnh lại quân trang trêи người, “Nếu như bố không còn chuyện gì nữa, mời bố về đi, có việc gì ngày mai lại nói.”
“Thiệu Hằng, con đừng có đánh trống lảng.” Hoắc Quan Thần đi hai bước ra bên ngoài, “Thân thế của Cố Niệm Chi không rõ ràng, chưa thông qua các thủ tục xác minh lý lịch chính trị cần phải làm, do đó con bé không thể ở tại nơi yêu cầu cấp bậc an ninh cao nhất như Trụ sở tổng bộ của Cục tác chiến đặc biệt được, sợ là sẽ có nguy cơ tiết lộ bí mật. Phó Cục trưởng Liêu của Tổng cục Cảnh sát đang ở ngay bên ngoài ranh giới phòng vệ, muốn đưa Cố Niệm Chi đi giam giữ riêng.”
Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng run lên một cái, lập tức hiểu được mọi chuyện.
Bởi vì những người này không thể giành lấy Tống Cẩm Ninh từ tay anh, cho nên họ quyết định đi đường vòng, muốn dùng Cố Niệm Chi để ép Hoắc Thiệu Hằng lựa chọn.
Hoặc là giao Tống Cẩm Ninh cho bọn họ đưa đi, hoặc là hy sinh Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng không biết là ai đã đưa ra ý kiến này cho nhóm người Hoắc Quan Thần và Bạch Cẩn Nghi, nhưng nó thực sự vô cùng hữu hiệu, đánh thẳng vào điểm mấu chốt, cũng coi như cực kì hiểu rõ Hoắc Thiệu Hằng.
Lúc này, thứ mà họ đang so nhau là so xem ai có thể giữ được bình tĩnh.
Ánh mắt của anh cũng không có gì thay đổi, nhưng khí thế quanh người đã lặng lẽ trở vô cùng nghiêm nghị: “… Tổng cục cảnh sát sao? Bọn họ không đủ tư cách đưa Niệm Chi đi.” Hoắc Thiệu Hằng phủi phủi tay áo, “Nói bọn họ tìm Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long xin cả Ủy ban tối cao của Bộ Quốc phòng và Quốc hội trao quyền hãy quay lại đây đưa Niệm Chi đi. Tạm biệt, không tiễn.”
“Ha ha, chỉ là một con bé mồ côi mà thôi, còn cần đến Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đồng thời trao quyền của Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng và Quốc hội hay sao? Thiệu Hằng à, con khoa trương tầm quan trọng của Cố Niệm Chi đến thế cơ à?”
Hoắc Quan Thần lắc đầu, rất hứng thú nhìn thân thể trở nên cứng ngắc của Hoắc Thiệu Hằng.
Ý định trong đầu Hoắc Thiệu Hằng thay đổi thật nhanh, nhưng cũng không lộ ra ngoài cho Hoắc Quan Thần thấy.
Anh xoay người, nói thản nhiên như không có việc gì, “Điều này rất kỳ quái sao? Mọi người đều biết, Bộ Quốc phòng muốn truy tìm người thân sau lưng cô ấy, mà cô ấy là đầu mối duy nhất, cho nên tầm quan trọng của cô ấy là không thể nghi ngờ.”
Hoắc Quan Thần hơi sững người, ánh mắt nặng nề nhìn Hoắc Thiệu Hằng rồi khẽ nói, “Con chắc chứ? Vì thân thế sau lưng nó, nên muốn đưa nó đi, cần phải xin Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đồng thời trao quyền sao? Lời này con lừa bố thì có thể, nhưng để lừa người khác, lừa gia tộc khổng lồ như nhà họ Bạch thì con vẫn nên nghĩ ra lý do nào hợp lý hơn đi.” Nói xong, ông ta cũng đứng lên, do dự một chút rồi lại hỏi Hoắc Thiệu Hằng, “Mẹ con thật sự… không có chuyện gì chứ?”
“Bố yên tâm, mẹ ở chỗ con rất ổn. Đã ngủ rồi, chờ kỳ nghỉ của con kết thúc, tự nhiên bố sẽ gặp được mẹ.”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, thái độ hòa nhã hơn một chút.
“Vậy được rồi, bố đi đây.”
Hoắc Quan Thần cầm mũ mình lên, đi ra ngoài phòng.
Hoắc Thiệu Hằng không tiễn ông ấy, chỉ đứng chắp hai tay sau lưng trong phòng khách, đưa mắt nhìn ông ấy rời đi.
Cảnh vệ và thư ký của Hoắc Quan Thần đều ngồi trong xe ngoài dinh thự không vào cùng. Ông ấy chỉ đi một mình vào nhà thôi.
Sau khi Hoắc Quan Thần ra về, Hoắc Thiệu Hằng mới ngồi lại xuống ghế xô-pha, trầm tư suy nghĩ những lời Hoắc Quan Thần vừa nói.
Thật ra là Hoắc Quan Thần đã tiết lộ cho Hoắc Thiệu Hằng hai phương hướng hành động sắp tới của nhà họ Bạch.
Một là bọn họ nhắm mục tiêu vào Cố Niệm Chi, muốn vây Ngụy cứu Triệu, xem xem Hoắc Thiệu Hằng lựa chọn thế nào.
Nếu như Hoắc Thiệu Hằng lựa chọn từ bỏ Cố Niệm Chi để bảo vệ Tống Cẩm Ninh, vậy nói rõ Hoắc Thiệu Hằng đang mưu đồ chuyện gì đó vào Tống Cẩm Ninh, rất có thể có liên quan cực lớn đến việc khôi phục của bà, bởi vì bọn họ cũng biết rõ cách hành xử của Hoắc Thiệu Hằng. Anh không phải là loại người làm việc theo cảm hứng.
Nhưng nếu như Hoắc Thiệu Hằng lựa chọn từ bỏ Tống Cẩm Ninh để bảo vệ Cố Niệm Chi, vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ phải đánh giá lại tầm quan trọng của Cố Niệm Chi một lần nữa.
Cho dù là tầm quan trọng đối với Bộ Quốc phòng Đế quốc Hoa Hạ hay là tầm quan trọng đối với Hoắc Thiệu Hằng, một khi bị người ngoài biết được, đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, đều sẽ dẫn tới sự đả kϊƈɦ mang tính hủy diệt.
Nhiều năm như vậy, trong mắt người ngoài, Hoắc Thiệu Hằng là một cỗ máy chiến tranh không có nhược điểm.