Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 409




Hoắc Thiệu Hằng chậm rãi đặt chén trà xuống, cũng không đứng lên, chỉ đặt hai tay lên trêи đầu gối, ưỡn lưng thẳng tắp, ngửa đầu nói với Hoắc Quan Thần, “Bố à, chắc bố quỳ lâu quá nên không biết đứng thẳng lưng làm người có mùi vị thế nào rồi? Nhà họ Bạch có gì đáng sợ? Hiện giờ, kẻ phải sợ hãi chính là nhà họ Bạch, chứ không phải chúng ta.”

 

Cho nên, bọn họ mới điên cuồng túm lấy Tống Cẩm Ninh như là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

 

Cho dù Hoắc Quan Thần có tu dưỡng tốt đến thế nào thì lúc này cũng không nhịn được mà nổi trận lôi đình, “Con dám nói chuyện với bố như thế này sao?! Con có tin bố sẽ đưa con ra Tòa án quân sự không!”

 

“… Nếu như một cuộc nói chuyện giữa con trai và bố đẻ cũng phải đưa ra Tòa án quân sự, vậy thì từ nay con sẽ không gọi bố là bố nữa, sẽ gọi là ngài Thượng tướng Hoắc.” Hoắc Thiệu Hằng tung ra một bộ quyền liên hoàn, từng chiêu, từng chiêu chụp Hoắc Quan Thần vào trong.

 

Ông ta ngẩn người, lúc này mới nhớ khi Hoắc Thiệu Hằng nói mình quỳ lâu rồi không đứng lên được đó, anh lại gọi ông là “bố” chứ không phải là “Thượng tướng Hoắc”.

 

Khi gọi là bố, đó là quan hệ bố con.

 

Khi gọi là Thượng tướng Hoắc, đó là quan hệ cấp trêи cấp dưới.

 

Trong hai cách gọi này, có sự khác biệt về bản chất.

 

Khuôn mặt Hoắc Quan Thần hơi đỏ lên, nhưng cũng may làn da của ông ta hơi tối màu nên dù có đỏ cũng hoàn toàn không thể nhìn ra được.

 

“Được được, nếu chúng ta đã là bố con, đương nhiên bố sẽ không so đo với con.” Hoắc Quan Thần phất phất tay, ra vẻ người lớn không chấp trẻ con, “Có điều, con vẫn nên giao mẹ con ra đi. Bố tự đưa bà ấy về, vậy được chưa? Dì Bạch của con cũng chỉ muốn tốt mà thôi. Hiện giờ, bệnh tình mẹ con đã có khởi sắc rồi, việc gì con phải vì tức giận nhất thời mà làm chậm trễ việc trị liệu của mẹ con chứ?”

 

“Dĩ nhiên là con không tức giận nhất thời.” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nói, cúi đầu nhấp một ngụm trà, “Sáu năm rồi con không về nhà, năm nay được Thượng tướng Quý đặc biệt phê chuẩn cho một kỳ nghỉ đông, chính là để đoàn tụ với mẹ. Bố, chẳng lẽ một đứa con trai như con, không thể đoàn tụ với mẹ mình hay sao? Chẳng lẽ mẹ của con, không phải là người nhà của quân nhân, mà là phạm nhân hay sao?”

 

Hoắc Quan Thần bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.

 

Ông ta sững sờ nhìn Hoắc Thiệu Hằng, sáu năm không gặp, chàng thanh niên trẻ tuổi ít nói kia nay đã trở thành một Thiếu tướng dù núi sập trước mắt cũng không thay đổi sắc mặt rồi.

 

Mới hai mươi tám tuổi thôi đã là Thiếu tướng, còn cao hơn thành tựu của bác cả Hoắc Quan Nguyên năm đó một bậc.

 

Trong lòng Hoắc Quan Thần vừa cảm thấy kiêu ngạo vì đứa con này, nhưng cũng vừa không cam lòng bị con trai áp chế. Ông ta trầm ngâm hồi lâu rồi tỏ vẻ hòa giải, “Nếu không thì thế này đi, con đưa mẹ con về nhà, con cũng về ở trong nhà luôn. Như vậy thì dì Bạch của con cũng không thể nói gì hơn được nữa.”

 

“Mẹ của con không có chị em.” Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười nói, “Đến giờ Giám đốc Bạch cũng chưa kết hôn với bố mà. Cái kiểu xưng hô dì Bạch này, sau này bố đừng nhắc đến nữa, đừng để người khác thấy nực cười.”

 

“Được rồi, đừng có nói mấy lời thừa thãi nữa.” Hoắc Quan Thần cũng không muốn nhắc tới chủ đề này, “Có phải là con nhất định không muốn giao mẹ con ra không? Con có biết hậu quả thế nào không?”

 

“Hậu quả gì?”

 

“Ngày mai, có thể Bộ Quốc phòng và Bộ Khoa học kỹ thuật sẽ phái người tới tìm con đấy.” Ngón tay Hoắc Quan Thần cong lên, gõ xuống mặt bàn trà, “Đến lúc đó con còn dám không giao ra sao?”

 

“Con đã nói rồi, mẹ của con là người thân của quân nhân, bọn họ dựa vào cái gì mà dám tìm con đòi người? Chờ khi kỳ nghỉ của con kết thúc, tự nhiên con sẽ đưa mẹ về. Muộn thế này bố còn tới tìm con, chính là để chia cắt mẹ con con sao?”

 

Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng cũng không cố tỏ vẻ cứng rắn làm gì, vì cũng không cần thiết. Điều anh muốn, chỉ là thời gian một tuần thôi. Một tuần này cực kì quan trọng, cho dù là ai đến anh cũng sẽ không cho phép bọn họ đưa Tống Cẩm Ninh đi.

 

“Thật chứ? Khi kỳ nghỉ kết thúc con sẽ đưa mẹ về sao?” Hoắc Quan Thần hoài nghi, “Con sẽ không lừa chúng ta chứ? Thiệu Hằng, bố cảnh cáo con, đừng nên tự hủy đi tương lai mình.”

 

“Mấy chuyện lừa người có gì thú vị sao?” Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay, gác đôi chân dài lên ghế xô-pha, không ngồi nghiêm chỉnh như vừa rồi nữa, “Con đã nói ra thì sẽ giữ lời.”

 

“Được.” Hoắc Quan Thần liếc anh thật sâu một cái, đột nhiên nói, “Quả nhiên là giống hệt như những gì họ đã nói. Nếu đã như vậy, bố cũng không còn cách nào nữa.”

 

Ông ta đột nhiên chuyển đổi giọng điệu nói chuyện.

 

Hoắc Thiệu Hằng lập tức cảnh giác hẳn lên, “Bố nói thế là có ý gì?”

 

“Không có ý gì cả. Con muốn đoàn tụ với mẹ con, thật ra cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi. Bố nghĩ bọn họ có náo loạn đến Bộ Quốc phòng cũng sẽ không có ai quan tâm đâu.” Hoắc Quan Thần thở dài, nhìn Hoắc Thiệu Hằng một chút, “Nhưng mà…” Lời nói của ông ta lại xoay chuyển, nhìn lên trêи gác rồi nói, “Thế cô bé con đưa về đâu rồi?”