Chương 388:
Đội xe của Hoắc Thiệu Hằng quét mã số ẩn ở cổng, có vệ binh bước ra để kiểm tra giấy thông hành, sau đó mới giơ tay chào và cho họ vào.
Cố Niệm Chi nhìn xung quanh, nhận ra bố cục ở đây rất giống với Trụ sở tổng bộ Cục tác chiến đặc biệt ở thành phố C, nhưng trong các chi tiết thì vẫn có chỗ khác biệt.
Cô muốn nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng, nhưng Hoắc Thiệu Hằng vẫn phớt lờ cô cho đến khi họ xuống xe đi vào biệt thự Cục trưởng của Hoắc Thiệu Hằng trong tổng bộ.
Diệp Tử Đàn đã đợi sẵn ở đó.
Thấy họ bước vào, Diệp Tử Đàn chạy ra đón, đứng nghiêm chào điều lệnh: “Chào Thủ trưởng!”
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu: “Trần Liệt sắp đến rồi, cô chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ đi, cậu ấy vừa tới sẽ lập tức tiến hành phẫu thuật ngay.”
“Rõ, thưa Thủ trưởng!”
Diệp Tử Đàn không kịp màng đến việc chào hỏi Cố Niệm Chi đã chạy luôn tới một phòng mổ tạm thời trong biệt thự, làm các công việc chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật.
Cố Niệm Chi không hiểu chuyện gì xảy ra, tò mò hỏi Hoắc Thiệu Hằng: “Anh Trần sắp đến ạ? Anh ấy sẽ phẫu thuật cho ai thế?”
Hoắc Thiệu Hằng chăm chú nhìn cô, đưa tay ra xoa đầu cô, giọng nói rất dịu dàng mà rung động: “Niệm Chi, em lại đây, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng cực kì quyến rũ, dù Cố Niệm Chi không nhìn vào mặt anh thì cũng bị giọng nói của anh mê hoặc.
Cô khẽ mỉm cười, khuôn mặt nhỏ hơi ửng hồng, đi theo Hoắc Thiệu Hằng vào trong một căn phòng trêи tầng hai.
Căn phòng này rất rộng, bên ngoài còn có phòng sinh hoạt chung, bên trong hẳn là phòng ngủ và phòng làm việc nhỉ?
Cố Niệm Chi chỉ liếc nhìn đồ đạc trong phòng một lượt, nhìn thấy chiếc giường lớn với tấm ga giường họa tiết kẻ sọc màu be được đặt giữa phòng, khuôn mặt cô bất giác càng đỏ hơn.
Chẳng phải nó giống hệt như tấm ga giường mà cô đã mua cho Hoắc Thiệu Hằng trong Trụ sở tổng bộ Cục tác chiến đặc biệt ở thành phố C sao?
Chắc đây là phòng ngủ của Hoắc Thiệu Hằng nhỉ? Nhưng Cố Niệm Chi cũng chỉ thầm nghĩ vậy chứ không tiện hỏi ra thành tiếng.
“Em ngồi đi.”
Hoắc Thiệu Hằng bảo cô ngồi trêи chiếc ghế xô-pha góc chữ L lớn đối diện giường, còn mình thì đi lấy một hộp sữa mát từ trong tủ lạnh ra, hâm nóng trong lò vi sóng xong mới đưa cho cô uống.
Cố Niệm Chi cầm lấy hộp sữa vừa được hâm nóng, nhấm nháp từng ngụm nhỏ, vừa nháy mắt với Hoắc Thiệu Hằng, vừa lúng búng hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ? Hoắc thiếu, chuyện gì khiến anh thận trọng thế?”
Hoắc Thiệu Hằng đóng cửa phòng ngủ, ngồi trêи bàn trà đối diện ghế xô-pha, mặt đối mặt với Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi càng lo lắng hơn, ngay cả sữa cũng không muốn uống nữa, rụt rè nói: “Hoắc thiếu, rốt cuộc là chuyện gì ạ? Anh đừng dọa em, anh biết là em rất nhát gan mà…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa ửng hồng của cô ấy bây giờ đã trở nên trắng bệch, bàn tay nhỏ đang cầm hộp sữa khẽ run lên.
Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu, nhấc hộp sữa ra khỏi tay cô, đặt nó lên trêи bàn trà bên cạnh mình, nắm lấy bàn tay ấm áp đang dần lạnh đi của cô ấy một lúc, mới trầm giọng nói: “Niệm Chi, tôi muốn nhờ em giúp tôi một việc, em có đồng ý không?”
“Đồng ý! Đồng ý! Đương nhiên là em đồng ý!”
Cố Niệm Chi vừa nghe chỉ là muốn nhờ mình giúp đỡ, bèn hít một hơi thật sâu, lập tức đồng ý ngay với yêu cầu của Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng ngước mắt nhìn cô ấy, đôi mắt ngọc đen đó sâu như vực thẳm, cực kì có sức hấp dẫn đối với cô.
Bị đôi mắt ấy nhìn một cách chăm chú như thế này, cho dù phía trước là vực sâu thăm thẳm thì Cố Niệm Chi cũng không ngần ngại nhảy thẳng xuống.
“Em còn chưa nghe tôi nói là việc gì, sao đã vội đồng ý rồi?” Hoắc Thiệu Hằng đưa tay lên lau bọt sữa trêи khóe miệng của Cố Niệm Chi: “Em ở bên ngoài cũng nhiệt tình như vậy sao?”
“Tất nhiên là không ạ. Nếu đó là người khác, em sẽ hỏi rõ việc đó là gì, còn phải xem liệu nó có nằm trong giới hạn năng lực của bản thân không, có thể làm được hay không nữa. Nhưng Hoắc thiếu à, yêu cầu mà anh đã đưa ra, làm sao em có thể từ chối được?” Cố Niệm Chi xinh đẹp chớp chớp mắt với Hoắc Thiệu Hằng: “Vả lại, em còn muốn tán tỉnh, thả thính anh nữa mà, không dùng chút thành ý thì sao có thể tán được anh chứ? ”
Hoắc Thiệu Hằng cứng cả người.