“Có ạ!” Cố Niệm Chi vội nhìn Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu, còn hành lý của chúng ta thì sao?”
“Đây là nhà chúng ta, cũng đâu phải một đi không trở lại đâu.” Hoắc Thiệu Hằng không quan tâm tiến lên trước, “Đưa mẹ tôi lên xe trước rồi nói sau.”
Cố Niệm Chi vừa dìu Tống Cẩm Ninh vừa dỗ dành bà ấy: “Trêи xe có đồ ăn rất ngon, sau khi ăn xong, chúng ta đi ra ngoài dạo phố nhé! Cháu chưa từng tới Đế Đô bao giờ, bác Tống, bác đã từng tới rất nhiều nơi phải không?”
Tống Cẩm Ninh gốc là người Đế Đô, vừa nghe thấy thế liền nhíu mày suy nghĩ: “Ở Đế Đô có rất nhiều nơi để chơi, cô muốn đi đâu?”
Hai người nói chuyện, bất tri bất giác đã nhanh chóng ra khỏi cửa của căn biệt thự nhà họ Hoắc, nhìn thấy bốn chiếc ô tô đỗ ở cửa giống như một đội xe cỡ nhỏ.
Họ đi lên chiếc xe quân dụng chống đạn dáng thuôn màu đen rất xa hoa nằm thứ hai trong đoàn xe.
Hoắc Thiệu Hằng lên trước ngồi ở phía trong cùng bên trái của hàng ghế sau, Cố Niệm Chi ngồi ở giữa, Tống Cẩm Ninh ngồi ở phía bên phải.
Ngay khi vừa bước vào, bà ấy liền tò mò nhìn xung quanh, thỉnh thoảng còn nheo mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng nghiêm nghị ngồi ở phía bên kia của Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng không nhìn bà ấy, nhìn thẳng về phía trước, nói với lính công vụ Phạm Kiến: “Lái xe đi!”
Chiếc xe di chuyển rất êm ả, Cố Niệm Chi lấy một hộp sữa từ chiếc tủ lạnh nhỏ trong xe, Hoắc Thiệu Hằng lại lấy thêm một túi bánh nướng xốp macarons trong ngăn tủ nhỏ ở cửa xe đưa cho cô.
Đây là một loại bánh quy mà Cố Niệm Chi rất thích ăn, lần nào Hoắc Thiệu Hằng cũng đều dặn người ta chuẩn bị sẵn mấy túi bánh, gói kín chúng lại để trong tủ.
Cố Niệm Chi vội vàng mở túi, lấy ra một chiếc bánh macarons, đặt nó lên một chiếc khăn giấy cho Tống Cẩm Ninh: “Bác ăn đi ạ! Uống thêm hộp sữa này nữa sẽ đỡ đói hơn.”
“Cảm ơn cô!”
Tống Cẩm Ninh nhẹ nhàng nhận lấy, vừa uống từng ngụm sữa nhỏ, vừa ăn bánh macarons.
Cách ăn uống của bà ấy rất đoan trang, thanh lịch, bánh nướng xốp macarons vốn rất giòn, khi ăn mà không để ý vụn bánh sẽ rơi ra khắp mọi nơi. Do đó, một số quốc gia ở phương Tây sẽ thông qua cách ăn macarons để kiểm tra xem dáng ăn một cô gái có thục nữ hay không. Mà dáng vẻ khi ăn của Tống Cẩm Ninh chắc chắn là thục nữ trong các thục nữ.
Là một người mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng và trí nhớ vẫn dừng lại ở tuổi mười tám nhưng lại có được dáng vẻ này đủ để cho thấy những quy tắc ấy đã thấm sâu vào tiềm thức của bà nên dù cho không cần suy nghĩ cũng tự động tự nhiên biểu hiện ra ngoài.
Trong chiếc xe vốn được cách âm hoàn toàn này mà ngay cả tiếng Tống Cẩm Ninh dùng đồ ăn cũng không nghe thấy.
Cố Niệm Chi nghiêng đầu nhìn dáng vẻ khi ăn của Tống Cẩm Ninh, xúc động nói: “Hoắc thiếu, em biết những quy tắc mà hồi xưa anh huấn luyện em ăn cơm đó được học từ đâu rồi…”
Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay ngồi trong xe, đường nét trêи khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, căn bản không tiếp lời mấy câu vu vơ của Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi cũng không nghĩ rằng Hoắc Thiệu Hằng sẽ bắt chuyện với mấy câu vô nghĩa của mình, chẳng qua là cô thích nói chuyện để mọi người thư giãn, thả lỏng tinh thần mà thôi.
Ngay từ khi lên xe, cô đã cảm nhận được một trạng thái căng thẳng đến không thể nói thành lời đang dần lan ra trong không khí, như thể có điều gì đó mà cô không biết đang xảy ra vậy.
Hoắc Thiệu Hằng không nói chuyện, Phạm Kiến ở phía trước đang tập trung lái xe cũng không nói chuyện với cô.
Cố Niệm Chi đành quay sang bắt chuyện với Triệu Lương Trạch đang ngồi cạnh Phạm Kiến, “Anh Tiểu Trạch, mấy ngày qua anh đã làm gì thế? Nhớ em không?”
Triệu Lương Trạch cứng người.
Sao tự dưng lại cảm thấy như đang bị một con báo săn hung dữ nhìn chằm chằm ở sau cổ thế nhỉ?!
Anh ta rụt cổ lại, không dám trả lời, hơi trượt người xuống dưới ghế một chút.
Cố Niệm Chi đợi một lúc lâu, thấy Triệu Lương Trạch không trả lời, sau đó ngay cả gáy của anh ta, cô cũng không nhìn thấy nữa, lại đành phải ngồi im không nói gì.
May mà nửa giờ sau, họ đã đến trụ sở chính của Quân khu sáu ở Đế Đô.
Qua nửa năm, nơi này đã khác hoàn toàn so với nửa năm trước. Ngoài hệ thống an ninh hạng nhất ra, các bức tường vây cao cao đều được trang bị nhiều camera hồng ngoại và vũ khí laser, có thể tiêu diệt bất cứ ai dám trèo qua bức tường đó.
Ở cách cửa lớn khoảng một dặm được đặt một tấm biển “Vùng quân sự quan trọng”, những người đi nhầm vào đây đều phải chịu các loại trách nhiệm pháp lý khác nhau, hình phạt cao nhất có thể là tử hình tại chỗ.