Tiết Hân Nhiên quay đầu lại nhìn, biết anh ta đã uống nhiều quá rồi, cần đi ra ngoài một chút, liền nói với chị Thôi nhỏ: “Em đi một chút rồi quay lại.”
Chị Thôi nhỏ cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút, bèn đứng dậy nói: “Em cứ lo cho Bạch Thiên Quần đi, chị cũng muốn đi ra ngoài một lát.”
Cô và Tiết Hân Nhiên cùng đi vòng qua tấm bình phong đến bên cạnh bàn rượu, thấy Tiết Tịnh Giang và Thôi Bách Phi đang chơi đoán số rất vui vẻ nên không quấy rầy hai người bọn họ.
Tiết Hân Nhiên đỡ Bạch Thiên Quần đi ra ngoài, chị Thôi nhỏ đi theo sau bọn họ, đến khúc ngoặt thì mỗi người đi một hướng. Tiết Hân Nhiên và Bạch Thiên Quần đi vào nhà vệ sinh gia đình nam nữ dùng chung, chị Thôi nhỏ thì vào nhà vệ sinh của riêng nữ.
Bọn họ vừa đi, căn phòng liền trở nên vắng vẻ.
Chỉ có tiếng nhạc karaoke vang lên ở phía sau tấm bình phong và tiếng ồn ào của hai người đàn ông đang chơi đoán số phạt rượu nhau ở bàn rượu phía đối diện.
Lúc này, Cố Niệm Chi đã bắt đầu say rồi, mắt cô hơi đờ đẫn, đầu óc lúc tỉnh táo, lúc mơ màng, lá gan thì lại càng lúc càng lớn hơn.
Hoắc Thiệu Hằng vỗ lưng cho cô đỡ sặc một lúc, thấy cô không còn ho nữa mới buông tay ra, nhưng cánh tay anh cũng không thu lại mà vắt ngang lên thành ghế xô-pha sau lưng Cố Niệm Chi.
Cơ thể cao lớn của anh hơi nghiêng về phía cô, chân bắt chéo, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt vô cùng bình thản và tự nhiên, có điều, hơi thở của anh lại vô cùng hiện hữu, bao phủ khắp xung quanh cơ thể Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi ngồi im không nhúc nhích, chỉ hơi liếc mắt sang bên cạnh. Thấy Hoắc Thiệu Hằng không nhìn sang phía cô, rượu bỗng khiến con người ta can đảm hơn, cô liền kín đáo ngồi dịch người về sau lưng ghế xô-pha từng chút một, từng bước một không để bị phát hiện.
Lúc này, mặc dù đã say nhưng cô vẫn còn sót lại một chút lý trí, cũng không dám làm bừa quá mức mà chỉ định lại gần một chút xíu, rồi tưởng tượng được anh ôm vào lòng là được rồi.
Trêи người Hoắc Thiệu Hằng có mùi rượu cay man mát, cả một chút mùi khói thuốc nữa, nhưng không hề khó ngửi chút nào, mà ngược lại còn làm bùng lên vẻ nam tính của anh.
Cố Niệm Chi nhắm mắt lại, cảm nhận mùi hương làm cô say đắm trêи người Hoắc Thiệu Hằng rồi lại lén lút ngồi dịch về sau thêm một chút nữa.
Đúng lúc này, Hoắc Thiệu Hằng nhoài người về phía trước người cô, với qua người cô để lấy cái gạt tàn thuốc ở trêи bàn trà phía bên kia ghế xô-pha.
Ghế xô-pha bỗng bị lún xuống. Cố Niệm Chi đang lén lút nghiêng người ra đằng sau không kịp đề phòng, lập tức lăn trọn vào trong lòng Hoắc Thiệu Hằng.
Hai mắt cô trợn to, tay chân cũng không biết để đâu.
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt nhìn cô, bên trong tròng mắt sâu thẳm đen như mực của anh không thể nhìn ra được một chút tình cảm dao động nào.
“Cháu đang làm gì thế? Không ngồi vững được nữa rồi à?”
Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt hỏi. Anh vẫn giữ nguyên tư thế người đang nghiêng về phía trước nhưng hai cánh tay vẫn để cách xa như không muốn đụng phải người Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi nhắm mắt lại, lấy hết can đảm nghiêng đầu ra sau, dựa vào cánh tay Hoắc Thiệu Hằng đang đặt ngang sau lưng cô, nhưng lại tìm một cái cớ rất “hèn nhát”: “Cháu chóng mặt quá!” để thừa cơ dựa thêm tí nữa.
“Chóng mặt á? Uống nhiều rượu quá à?” Hoắc Thiệu Hằng khá tự nhiên gập cánh tay đang đặt trêи ghế xô-pha sau lưng Cố Niệm Chi lại, gần như là ôm hờ cô vào lòng, tay kia đặt cái gạt tàn xuống, sau đó khẽ sờ trán cô.
Nếu lúc này mà Cố Niệm Chi vẫn không biết nên phản ứng ra sao thì uổng công cô đã đi theo Hoắc Thiệu Hằng bao nhiêu lâu nay rồi.
Tác dụng của rượu đã phát huy đến cực hạn, tinh thần của cô đang sục sôi, dũng khí cũng càng lúc càng lớn hơn.
Cô vươn tay của mình ra, nắm chặt lấy bàn tay lớn vừa thử nhiệt độ trêи trán cô của Hoắc Thiệu Hằng, nhõng nhẽo nói: “Đau quá, xoa cho cháu chút đi!”
Yết hầu của Hoắc Thiệu Hằng chuyển động lên xuống một cách khó khăn nhưng khuôn mặt vẫn bình thản như cũ.
Tay của anh khựng lại một chút, cuối cùng vẫn bị tay của Cố Niệm Chi kéo đến chỗ huyệt thái dương trêи trán cô, ấn xuống rồi day nhẹ nhàng.
Không thể không nói, cách giải rượu này quả thật rất có tác dụng.