Chương 350:
Lần này, Hoắc Thiệu Hằng chỉ rót cho Cố Niệm Chi một nửa ly rượu.
Tiết Tịnh Giang đang say khướt nên cũng không để ý, một cô bé như Cố Niệm Chi mà có thể uống với anh ta một ly cũng đã là rất khá rồi.
Thấy Hoắc Thiệu Hằng không phản đối, Cố Niệm Chi mới nhận lấy ly rượu, khẽ chạm cốc với Tiết Tịnh Giang, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Thôi Bách Phi thấy vậy cũng cầm ly rượu đi tới, ngạc nhiên nói: “Ồ, Tiểu Cố giấu nghề nhé! Uống hai ly liên tục mà khuôn mặt nhỏ này vẫn chưa biến sắc nữa này!”
“Cô nhóc này khá lắm đấy! Tôi phát hiện ra em ấy uống rượu cứ tỉnh bơ như không ấy, tửu lượng thật sự không tầm thường chút nào.” Hồng Tử Kỳ ợ rượu, cảm thấy hơi khó chịu, liền đứng lên nói: “Các anh uống tiếp đi, tôi ra ngoài đi dạo một vòng đã.”
Mặc dù Quách Huệ Ninh, bạn gái của Hồng Tử Kỳ đang cùng hát karaoke với chị Thôi nhỏ và Tiết Hân Nhiên ở phía bên kia của phòng bao nhưng vẫn luôn để ý đến bàn rượu ở bên này.
Lúc này, thấy Hồng Tử Kỳ say rượu khó chịu muốn đi ra ngoài nên cô ấy cũng đi theo để chăm sóc anh ta.
Thôi Bách Phi tự cầm chai rượu rót một ly đầy cho Cố Niệm Chi, nói với Hoắc Thiệu Hằng đang khẽ mỉm cười ở bên cạnh: “Hoắc thiếu, lần này… lần này là tôi uống với Tiểu Cố, anh đừng có xen vào đấy. Anh sẽ uống cạn ly, Tiểu Cố, em uống ít hay nhiều thì tùy nhé!” Nói xong, anh ta ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Cố Niệm Chi không đợi Hoắc Thiệu Hằng nói gì đã cầm ly rượu đứng lên, nâng ly với Thôi Bách Phi, “Để đáp lại sự coi trọng của anh Thôi, chắc chắn em phải uống với anh Thôi rồi.” Nói xong, cô cũng uống cạn ly.
Cô uống hơi vội nên uống xong cũng không khỏi ho sặc lên hai tiếng, sắc mặt từ từ ửng hồng, làn da trắng như tuyết đầu mùa cũng dần nhuộm màu son phấn. Khuôn mặt cô ửng lên vì say, gò má đỏ bừng, làn sóng mắt lơ đãng vô tình mang theo nét quyến rũ, ngây ngô, chỉ thoáng nhìn lướt một cái đã biến thành từng sợi tơ tình vấn vương lòng người.
Hoắc Thiệu Hằng hơi sững sờ, vội đứng dậy kéo cô ngồi xuống ghế xô-pha phía sau bàn rượu, vỗ nhẹ lưng cô cho cô đỡ sặc.
Hai người Thôi Bách Phi và Tiết Tịnh Giang đều đã quen nhìn đủ kiểu gái đẹp mà khi nhìn thấy cũng đều ngây ngẩn. Cho đến khi ánh mắt sắc bén của Hoắc Thiệu Hằng nhìn sang, hai người này mới tỉnh táo lại, cười hì hì, ngồi lại vị trí của mình, bắt đầu chơi trò đoán số!*
(*) Trò đoán số 猜拳 là một trò chơi khá phổ biến trong lúc tiệc rượu ở Trung Quốc. Hai người cùng giơ ngón tay ở sau lưng, và đọc lên những con số. Nếu ai đọc được ra số cả hai đều đang giơ thì chiến thắng.
“Năm!”
“Sáu!”
“Bốn! Bốn! Không, tám! Tám!”
Bạch Thiên Quần vừa khóc xong, lại còn uống nhiều rượu nữa nên cũng cảm thấy khó chịu nhưng không đứng dậy nổi. Anh ta nheo mắt nhìn trong phòng một lúc mới tìm ra Tiết Hân Nhiên đang ngồi hát sau tấm bình phong, liền gọi to: “Hân Nhiên! Hân Nhiên ơi!”