“Cũng không còn sớm nữa, mau đi nghỉ ngơi đi!” Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy, tiện tay kéo theo Cố Niệm Chi: “Bài tập của cháu còn chưa làm đâu, sắp khai giảng rồi, về phòng làm bài tập đi!”
Cố Niệm Chi há hốc mồm, rất muốn nói rằng mình làm gì còn bài tập về nhà chứ? Thế nhưng Hoắc Thiệu Hằng chỉ cần nhìn một cái, cô đã cảm thấy chẳng còn giận dỗi gì nữa rồi, lập tức nhu mì không chút cốt khí, mỉm cười với Tống Cẩm Ninh: “Cô Hoắc này, cháu phải về làm bài tập đây, ngày mai cháu lại chơi với cô sau nhé!”
Tống Cẩm Ninh hơi sợ Hoắc Thiệu Hằng, thấy ánh mắt của anh nhìn sang, bà ta không tự nhiên quay mặt sang chỗ khác.
“Ừ, ngày mai tôi tới tìm cô tâm sự sau nhé!”
Tống Cẩm Ninh cũng đứng dậy.
Hoắc Gia Lan vội vàng đi tới, đỡ lấy cánh tay của bà, chỉ cười mà không nói gì, đưa bà lên phòng.
Cố Niệm Chi lễ phép chào Hoắc Học Nông và Hoắc Quan Thần, sau đó chào tạm biệt với cả chú Chương, thím Chương, Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt rồi mới cùng Hoắc Thiệu Hằng trở về phòng của anh.
Hai người vừa vào trong, Hoắc Thiệu Hằng liền khóa trái cửa phòng lại.
Bộ phòng khép kín này được thiết kế cách âm cực tốt, ngay cả tiếng súng vang lên bên ngoài cũng chưa chắc bên trong đã có thể nghe thấy.
Vào phòng, Cố Niệm Chi cũng không định diễn nữa, cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng, khó chịu nói: “Hoắc thiếu, cháu có bài tập về nhà lúc nào, tại sao cháu không biết?”
“Phải gọi là chú.” Hoắc Thiệu Hằng vô thức nhắc nhở cô, rồi cũng không nhắc tới việc “bài tập” nữa, bởi vì đó vốn cũng chỉ là cái cớ mà thôi, anh không cần phải giải thích.
Hoắc Thiệu Hằng đi về phía phòng sách, vừa đi vừa dặn cô: “Đi ngủ sớm đi, cháu chỉ vừa mới hạ sốt thôi đấy!”
Cố Niệm Chi trừng mắt với bóng lưng của Hoắc Thiệu Hằng, thật khó tin rằng anh cứ thản nhiên bỏ đi thẳng như vậy. Thế nhưng bảo cô đuổi theo Hoắc Thiệu Hằng vào phòng sách thì cô cũng chẳng dám.
Lúc trước, khi còn ở cùng với Hoắc Thiệu Hằng thì phòng sách của anh là một cấm địa đối với cô, trừ khi anh gọi cô vào thì cô mới được vào.
Cố Niệm Chi dậm chân, quay về phòng ngủ chính rửa mặt.
Lúc thay áo ngủ cô mới nhớ tới một chuyện, vội vàng chạy đến gõ cửa phòng đọc sách.
“Vào đi, cửa không khóa.”
Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng truyền ra từ trong phòng sách.
Cố Niệm Chi vừa đẩy nhẹ thì cửa đã lập tức mở ra, đúng là không khóa thật.
Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu lên từ phía sau bàn đọc sách, tay áo sơ mi trắng trên người anh được xắn tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc khỏe mạnh. Áo thun đen cổ tròn lộ ra xương quai xanh tinh xảo, con ngươi đen tuyền như mực lặng lẽ nhìn cô, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cố Niệm Chi chỉ vào cổ áo thun đen của Hoắc Thiệu Hằng rồi nói: “Chú Hoắc, chú đã hứa là sau khi cháu về nước sẽ cho cháu mấy chiếc áo thun kiểu kia làm áo ngủ…”
Hoắc Thiệu Hằng nghĩ một chút rồi nói: “Chú có mang theo vài chiếc tới, nhưng đều không phải đồ mới.”
“Không phải đồ mới ạ?” Đôi mắt của Cố Niệm Chi sáng lên: “Cũ thì càng tốt! Áo cũ mặc dễ chịu hơn, cháu thích áo cũ nhất!”
Hoắc Thiệu Hằng im lặng nhìn cô bằng ánh mắt không mấy tin tưởng, sau đó cúi đầu xuống, vừa gõ chữ vừa nói: “Trong tủ ở phòng ngủ chính ấy, cháu tự tìm đi!”
Cố Niệm Chi vui vẻ đáp một tiếng rồi xoay người đi.
Bỗng nhiên, Hoắc Thiệu Hằng nhớ tới điều gì đó, vội vàng lao từ sau bàn sách ra, sải bước đuổi theo Cố Niệm Chi: “Để chú lấy cho!”
Cố Niệm Chi đành phải đi theo anh vào trong phòng ngủ chính.
Hoắc Thiệu Hằng tự mình mở tủ quần áo rồi lấy ra ba chiếc áo thun đen cho cô. Mặc dù anh đều mặc qua nhưng đã được giặt sạch sẽ, còn thơm mùi nắng nữa.
“Cháu dùng tủ quần áo bên này đi.”
Hoắc Thiệu Hằng chuyển hết số quần áo của mình ở bên phải tủ quần áo ra, nhét vào bên trái.
Quần áo của anh rất đơn giản, đều là quân trang được phát trong quân đội, bộ đồ chiến đấu vào mùa đông, quân phục cấp tướng và thường phục.
Áo khoác được treo riêng ở một cái tủ quần áo khác cho nên thu dọn cũng rất dễ dàng.