Lúc trước, khi Cố Niệm Chi ăn cơm với Hoắc Thiệu Hằng cũng như thế này, thế nhưng hôm nay cô đang hào hứng nói chuyện với Tống Cẩm Ninh nên vẫn chẳng muốn nhấc đũa lên.
Tống Cẩm Ninh thấy vậy thì mỉm cười nhỏ giọng nói với Cố Niệm Chi: “Ăn cơm xong chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
“Dạ.” Cố Niệm Chi gật mạnh đầu.
Trên bàn dài hình chữ nhật làm bằng gỗ hồ đào, có mấy chục đĩa thức ăn nhưng đều đã có địa chỉ cả rồi.
Trước mặt ông cụ Hoắc, Hoắc Quan Thần và Hoắc Thiệu Hằng đều có ba món mặn, một món canh, tiêu chuẩn dành cho một người ăn.
Trước mặt Cố Niệm Chi cũng có ba món mặn, một món canh, là do Hoắc Thiệu Hằng cố ý dặn lính công vụ chuẩn bị.
Thức ăn của những người khác đều do nữ đầu bếp nhà họ Hoắc nấu.
Bình thường, Tống Cẩm Ninh đều mang thức ăn lên trên phòng mình ăn, thế nhưng hôm nay bà lại được Cố Niệm Chi giữ ở lại nên cũng cầm hết đồ ăn qua đây rồi.
Cố Niệm Chi chú ý quan sát Tống Cẩm Ninh, thấy cách ăn cơm của bà rất nhã nhặn, lịch sự, khi nhai cũng không mở miệng, ăn từng miếng nhỏ một, dùng đũa cũng rất chuẩn mực, thuần thục.
Phong thái ăn cơm của bà rất giống với Hoắc Thiệu Hằng, mà phong thái ăn cơm của Cố Niệm Chi cũng là học từ Hoắc Thiệu Hằng.
Hiện tại, khi cô ngồi cạnh Tống Cẩm Ninh, cô mới thật sự hiểu được thói quen ăn cơm của Hoắc Thiệu Hằng là học từ ai.
Khi nghĩ tới chuyện mẹ của Hoắc Thiệu Hằng biến thành thế này thì tâm trạng của Cố Niệm Chi đột nhiên tệ đi, chỉ vùi đầu ăn cơm.
Ngay cả lúc uống trà sau bữa ăn cô cũng không muốn nói chuyện lắm.
Bao nhiêu năm qua, khó khăn lắm Tống Cẩm Ninh mới gặp người muốn nói chuyện với mình, hơn nữa còn lắng nghe lời của bà, cho nên bà rất thích Cố Niệm Chi.
Bà nhìn về phía cô với ánh mắt mong đợi, thậm chí còn đích thần cầm ấm trà bằng gốm màu đỏ sang, muốn rót cho Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi sợ hãi, vội vàng nhận lấy ấm trà, nói: “Cô Hoắc, để cháu làm cho ạ!”
Tống Cẩm Ninh cười híp cả mắt lại, nói: “Tên cô là gì?”
“Tên cháu là Cố Niệm Chi.” Cố Niệm Chi cúi đầu rót trà cho Tống Cẩm Ninh, sau đó cũng rót cho mình một chén, đang định uống thì Hoắc Thiệu Hằng đã đón lấy chén trà đó từ tay cô, thản nhiên nói: “Tối còn muốn ngủ thì đừng uống trà.”
Cố Niệm Chi “vâng” một tiếng, nghĩ tới mình đã ngủ cả ngày hôm nay, giờ mà uống trà nữa thì thật sự không thể ngủ được. Cô đành buông chén trà xuống, không uống nữa.
Tống Cẩm Ninh dùng ánh mắt xấu hổ quan sát Hoắc Thiệu Hằng, sau đó nói nhỏ bên tai Cố Niệm Chi: “Cậu ấy là bạn trai của cô à?”
Cố Niệm Chi đứng hình. Hai má của cô đỏ bừng lên không thể kiểm soát được, đôi mắt to tròn long lanh nước cũng trở nên như mộng như ảo, toàn thân cứ như say rượu vậy.
Nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc như kim của Hoắc Thiệu Hằng đang ghim sau lưng mình.
Cố Niệm Chi đành phải nở một nụ cười khó nhìn hơn cả khóc, hơi lắc đầu nói: “Anh ấy không phải là bạn trai cháu.”
“Vậy là chồng cô à?” Tống Cẩm Ninh hỏi với vẻ tò mò rồi quan sát một lượt từ đầu tới chân Hoắc Thiệu Hằng: “Nhìn cậu ta cũng rất đẹp trai, rất xứng đôi với cô.”
“A… ha… ha…”
Cố Niệm Chi ngẩn người nhìn Tống Cẩm Ninh, đột nhiên hiểu rõ một sự thật tàn khốc.
Tống Cẩm Ninh lại không nhớ chuyện mình đã kết hôn, như vậy chắc hẳn cũng quên luôn việc mình từng sinh con rồi nhỉ? Có phải bà cũng không nhớ rõ, Hoắc Thiệu Hằng là con trai ruột của bà không?
Hiểu được điều này khiến Cố Niệm Chi hít vào một hơi lạnh. Cô quay đầu lại, nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng với ánh mắt đầy thương xót và thông cảm.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ liếc cô một cái đã lập tức hiểu ngay trong cái đầu nhỏ của cô đang nghĩ gì rồi, không khỏi cảm thấy vô cùng đau đầu.
Nếu còn ở thuở thiếu thời, có lẽ anh còn có thể vì chuyện này mà thấy oán giận, nhưng bây giờ anh đã mạnh mẽ đến mức không cần dựa vào bất kỳ ai, bất kỳ thứ tình cảm nào để vực dậy bản thân nữa rồi.