Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 314




Tiền Thạch Tuệ vội vàng cười nói, “Phòng của cậu cả và cô Cố đều do cô Gia Lan đích thân sắp xếp, đã chuẩn bị xong từ sớm rồi.” Nói xong, bà nhìn quanh bốn phía, “Cô Gia Lan đâu rồi nhỉ? Chẳng phải vừa rồi còn nói muốn cùng đi tiếp đón cậu cả về sao?”

 

Hoắc Học Nông, ông nội của Hoắc Thiệu Hằng chống gậy đứng lên, cau mày nhìn Hoắc Thiệu Hằng một chút nhưng không nói gì, có điều thần sắc trên mặt vẫn rất khó coi.

 

Chương Văn Na đứng một bên quan sát Cố Niệm Chi, âm thầm thán phục về vẻ đẹp của cô, đương nhiên, điều khiến cô ta càng kinh ngạc hơn là thái độ của Hoắc Thiệu Hằng đối với Cố Niệm Chi.

 

Cô ta biết sáu năm nay ông anh họ cả Hoắc Thiệu Hằng này của mình vẫn luôn ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, nghe nói anh ấy nhận nuôi một bé gái nhỏ mồ côi mà anh ấy cứu ra trong một vụ tai nạn xe, chắc hẳn chính là cô bé Cố Niệm Chi này rồi.

 

Hơn nữa, nhìn điệu bộ lúc ở cổng, có lẽ Hoắc Thiệu Hằng cũng vô cùng cưng chiều cô bé mồ côi này, nếu không cũng sẽ không đích thân sửa lại khăn quàng cổ cho cô ấy.

 

Chương Văn Na cụp mắt xuống.

 

Cô ta sẽ không quên được, hồi còn bé, khi cô ta và em trai tới nhà họ Hoắc, Hoắc Thiệu Hằng không chỉ không thèm nhìn thẳng bọn họ mà còn không cho phép bất cứ ai tới gần anh ấy trong vòng ba mét, ngoại trừ hai người giúp việc già trong nhà. Những người khác, dù là bất cứ ai mà chạm vào đồ của anh ấy cũng sẽ bị anh ấy đá ra khỏi cửa, không cần biết sống hay chết…

 

Thời ấy, anh họ cả là sự tồn đáng sợ như ma quỷ trong mắt cô ta và em trai. Mãi cho đến tận khi anh ấy mười sáu tuổi, rời nhà vào trường Quân đội thì mới tem tém lại nhiều. Nhưng khi về thăm nhà hàng năm, anh vẫn không cho phép ai đụng vào đồ đạc của mình, thậm chí cả hai người giúp việc già cũng không thể đụng vào. Anh thà rằng tự mình giặt quần áo, dọn phòng, chứ cũng không cho bất cứ ai vào trong phòng mình một bước.

 

Sau này, tới năm thứ ba đại học, anh ấy bí mật nhập ngũ, không biết làm gì trong quân đội, chỉ biết quân hàm của anh ấy ngày càng cao, chức vị cũng ngày càng cao. Từ một thiếu úy, trong mười năm đã thăng tiến thẳng lên Thiếu tướng, kể cả trong lịch sử quân đội đế quốc Hoa Hạ thì đây cũng là trường hợp đầu tiên.

 

Đương nhiên, quân hàm hay chức vị của anh họ cả càng cao thì khí chất của anh lại càng trở nên thong dong, không còn cái thói quen quái gở như trước kia nữa, cách đối nhân xử thế cũng không thể tìm được một chút sai sót gì, nhưng cảm giác lạnh nhạt và xa lánh rất nhỏ kia, vì Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt đã tiếp xúc với anh nhiều năm nên vẫn có thể cảm nhận được.

 

Vì thế đối với việc anh lo lắng và chăm sóc đặc biệt cho một cô bé mồ côi thân cô thế cô như Cố Niệm Chi khiến cho người nhà họ Chương cảm thấy vô cùng chấn động.

 

Trước kia bọn họ vẫn luôn cho rằng, sở dĩ Hoắc Thiệu Hằng không chào đón bọn họ là vì coi thường thân phận của bọn họ, nhưng hiện tại thân phận của Cố Niệm Chi còn kém bọn họ xa tít tắp, mà Hoắc Thiệu Hằng lại không hề coi thường cô chút nào.

 

Không chỉ là không coi thường cô mà còn chăm sóc cô rất chu đáo nữa.

 

Làm người giám hộ sáu năm đã khiến cho anh họ cả thật sự đã thay đổi rất nhiều.

 

Chương Văn Na thầm cảm thán nghĩ vậy, đang muốn dẫn Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi đi tới phòng đã chuẩn bị ổn thỏa thì nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc truyền đến từ trên cầu thang.

 

Một người con gái có dáng người nóng bỏng, khuôn mặt diễm lệ như hoa thược dược đang vội vàng chạy từ trên gác xuống.

 

“Anh họ cả, anh trở về rồi sao?”

 

Cô ta mặc một chiếc áo len cashmere hở cổ màu hồng cánh sen, bên trong là chiếc áo sơ mi lụa buộc nơ con bướm bằng ruy băng trên cổ áo phối với chiếc váy len mỏng màu xám đậm. Đến ngay cả đôi giày cô ta đi cũng là giày cao gót, mỗi bước đi đều rất uyển chuyển, duyên dáng, nhanh chóng đi tới đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi.

 

Sắc mặt ông cụ Hoắc nhu hòa hơn rất nhiều, ông ta chống gậy đi tới, hỏi: “Gia Lan, cháu làm gì thế?”

 

Cố Niệm Chi không biết nên xưng hô thế nào, quay đầu nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng nắm nắm tay cô để cô không bị hoảng, giới thiệu, “Đây là Hoắc Gia Lan con gái của bác cả chú, cháu gọi là cô Lan là được.”

 

Cố Niệm Chi nhịn không được mà cúi đầu xuống, khóe miệng hơi giật giật, trong lòng thầm nghĩ, gọi là cô Lan ơi cô Lan ơi, chẳng phải sẽ khiến một cô gái tự dưng bị già đi mười tuổi sao.

 

Rõ ràng là một giai nhân mới hơn hai mươi tuổi, còn nhỏ tuổi hơn cả Hoắc Thiệu Hằng nhưng lại bị Hoắc Thiệu Hằng cố tình áp cho cái vai vế đó.

 

Hoắc Gia Lan cũng hơi xấu hổ, cô ta xoa xoa tay, quay sang nói với ông cụ Hoắc trước, “Ông nội, ông đi ngủ đi ạ! Đã hai ba giờ đêm rồi, ông uống thuốc chưa?”

 

Rõ ràng thái độ của ông cụ Hoắc đối với Hoắc Gia Lan tốt hơn nhiều so với đối với Hoắc Thiệu Hằng. Ông cụ khẽ gật đầu, nói: “Đúng là nên đi ngủ thật. Vậy ông đi trước nhé! Cháu xem thu xếp giúp cho nhóm Thiệu Hằng đi! Muộn quá rồi, có gì ngày mai lại nói.”

 

Hoắc Gia Lan tươi cười đồng ý, gọi hai người lính công vụ tới, đỡ ông cụ Hoắc lên gác.