Từ tuổi tác mà nhìn, có lẽ đôi vợ chồng trung niên kia là bố mẹ của Hoắc Thiệu Hằng, còn hai người trẻ tuổi đó… chắc hẳn là cùng một thế hệ với Hoắc Thiệu Hằng nhỉ?
Vừa rồi Cố Niệm Chi còn nghe thấy có người gọi “Anh họ cả”, thế nên, rất có thể họ là anh em họ của Hoắc Thiệu Hằng nhỉ?
Trên đường đi, Cố Niệm Chi cứ miên man nghĩ lung tung, bước theo Hoắc Thiệu Hằng vào trong một căn nhà nhỏ ba tầng.
Tòa nhà nhỏ này phải to gấp rưỡi tòa nhà nhỏ ba tầng của Hoắc Thiệu Hằng ở Cục tác chiến đặc biệt, nhìn bên trong có vẻ khá nhiều phòng, đương nhiên, cũng có càng nhiều người ở hơn.
Tòa nhà kia của Hoắc Thiệu Hằng chỉ có anh và Cố Niệm Chi ở, nơi này… còn không biết có bao nhiêu người ở đây.
Cố Niệm Chi mỉm cười rất đúng mực, đi theo Hoắc Thiệu Hằng vào trong phòng khách.
Trong phòng khách cũng đang có người chờ bọn họ.
Ngồi trên ghế xô-pha chủ vị là một ông lão râu tóc bạc trắng nhưng khí thế phi phàm, tay chống gậy đầu rồng, mặc dù đã già, nhưng khuôn mặt ông cụ vẫn đầy vẻ uy nghiêm khiến người khác nể sợ.
Hoắc Thiệu Hằng chào điều lệnh với ông lão, sau đó kéo Cố Niệm Chi sang, “Đây là ông cụ nội.”
Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Thiệu Hằng, hơi chần chờ rồi hỏi, “… Là cụ nội của chú ạ?”
“Không, là ông nội của chú.” Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên nói rồi nhìn sang chỗ khác, “Là ông cụ nội của cháu.”
Cố Niệm Chi hơi mím môi, không chịu tiếp nhận cách gọi này của Hoắc Thiệu Hằng. Cô ngọt ngào cười với ông lão kia, “Chúc ông… nội Giáng Sinh vui vẻ ạ!” Cô nói rất nhanh, lướt qua chữ “cụ” ở giữa, thoạt nghe cứ như là chào ông nội thôi vậy.
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, chỉ chậm rãi quay sang nhìn cô một cái.
Ông cụ kia quan sát Cố Niệm Chi rất kĩ càng rồi quay đầu hỏi Hoắc Thiệu Hằng, “… Chính là cô bé này à?”
Hoắc Thiệu Hằng gật nhẹ đầu nói, “Chính là cô ấy, cháu là người giám hộ của cô ấy.”
Ngồi bên cạnh ông cụ kia còn có một người đàn ông trung niên, gương mặt anh tuấn nhưng lại mang nét phong sương, có mấy phần giống với Hoắc Thiệu Hằng. Vừa nghe thấy thế, ông ta bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Niệm Chi, không đợi cô kịp chào mình đã gật đầu nói, “Cháu là Cố Niệm Chi à?”
Cố Niệm Chi dạ một tiếng giòn tan, ngoan ngoãn nhìn Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu ơi, vị này là…”
Hoắc Thiệu Hằng lại nhìn cô một cái nữa, nhận ra được sự kháng cự của cô đối với cách xưng hô và thân phận, nhưng cũng không dung túng cô. Anh trầm giọng nói, “Đây là bố của chú, cũng là ông nội cháu.” Nói xong, anh giới thiệu Cố Niệm Chi với người trong phòng, “Cô ấy là Cố Niệm Chi, cháu là người giám hộ của cô ấy, cũng là chú của cô ấy.”
Trong lòng Cố Niệm Chi trầm xuống, không còn dám đối nghịch với Hoắc Thiệu Hằng nữa, ngoan ngoãn gật gật đầu với mọi người trong phòng rồi cố ý hỏi, “Chú Hoắc, mọi người đây xưng hô thế nào ạ?” Cô chỉ vào bốn người đi ra nghênh đón vừa rồi.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn sang họ rồi hất cằm về phía đôi vợ chồng trung niên, “Đây là chú Chương và thím Chương.” Sau đó nhìn về phía đôi nam nữ trẻ tuổi kia, “Đó là con gái Chương Văn Na và con trai Chương Văn Kiệt của bọn họ.”
Cố Niệm Chi cảm thấy rất kỳ quái, sao người trong nhà này lại không xưng hô theo bối phận bình thường vậy?
Nếu như Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt gọi Hoắc Thiệu Hằng là anh họ cả, như vậy đối với Cố Niệm Chi, vai vế bố mẹ của bọn họ cũng phải là ông chú, bà thím chứ, sao có thể gọi là chú Chương, thím Chương được? Hơn nữa, vì sao họ của bọn họ không phải là Hoắc…
Nhưng cô vô cùng thông minh nên không nói ra nghi vấn này, cũng chào theo Hoắc Thiệu Hằng giới thiệu, “Chú Chương, thím Chương, Giáng Sinh vui vẻ ạ!” Rồi cô nhìn về phía hai người con trai con gái kia, chúc bằng tiếng Anh, “Merry Chritmas!”
Nhìn thấy đôi mắt to ʍônɠ lung sương mù của Cố Niệm Chi, trong thoáng chốc Chương Văn Kiệt bỗng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, lắp bắp đến suýt không nói được thành lời.
May mà Chương Văn Na lanh lợi, cười tươi đi tới nắm lấy tay Cố Niệm Chi, “Anh họ cả của chị là người giám hộ của em sao? Em bao nhiêu tuổi rồi? Chị thấy em nhỏ tuổi hơn chị, em cứ gọi chị là chị Na nhé!”
Cố Niệm Chi cũng không quen với việc bị người lạ chạm vào người mình, cho dù là kéo tay chút thôi cũng không chịu được.
Lúc trước, khi mới đi học trong ký túc xá ở thành phố C, đối với bạn bè cùng phòng, cô cũng phải mất đến nửa năm mới có thể quen thuộc gần gũi trêu đùa nhau được.
Cũng vì nể mặt Hoắc Thiệu Hằng nên Cố Niệm Chi mới cố nhịn không rút tay mình ra khỏi tay Chương Văn Na ngay trong lần gặp đầu tiên.
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng hiểu được cô không muốn những người này biết được ‘thói quen lạ’ của mình nên đứng bên người Cố Niệm Chi, rút tay của cô ra, hơi khẽ gật đầu với Chương Văn Na một cái, sau đó nói với mẹ của Chương Văn Na, “Thím Chương, đã chuẩn bị xong phòng cho Niệm Chi chưa?”
Giọng điệu rất khách sáo và lễ độ.