Chương 31: Hãy để anh theo đuổi em
Cố Niệm Chi cười ngượng ngùng.
Mai Hạ Văn là lớp trưởng của bọn họ, đối xử tử tế với tất cả mọi người.
Từ năm ba đại học, khoa Luật của bọn họ đã có cơ hội đến thực tập ở văn phòng của các công ty luật nổi tiếng. Khi đó cô mới chuyển vào học, nào biết việc mình được chọn đầu tiên do Mai Hạ Văn cố ý sắp xếp, chỉ nghĩ rằng tất cả dựa theo thứ hạng thành tích.
Lớp tự học buổi tối tan muộn, quả thật rất nhiều lần Mai Hạ Văn về ký túc xá cùng cô, nhưng bấy lâu nay vẫn nghĩ rằng lớp trưởng là người ham học.
Mà Mai Hạ Văn thật sự rất biết cách trò chuyện, ai đi cùng cậuta cũng thấy dễ chịu vô cùng, chắc chắn đây là một người có EQ cao.
Hơn nữa, đúng thật cô đã uống rất nhiều sữa tươi và ăn bánh ga tô mật ong vào giờ nghỉ giữa tiết, nhưng vấn đề là cả lớp đều có phần mà!
Hóa ra cậuấy chỉ đối tốt với mình cô?
Lớp trưởng, anh kín đáo thật đó, anh không nói ra em thật sự không biết anh đang theo đuổi mình đâu…
Cố Niệm Chi chợt cảm thấy muốn khóc ghê.
Cậuta đối tốt với cô không phải vì tiện thể, mà thật lòng yêu mến…
Nhưng lớp trưởng cũng làm rất nhiều việc cho các bạn học khác trong lớp, vậy có tốt quá không?
Tâm trạng của Cố Niệm Chi vô cùng phức tạp, phản ứng đầu tiên là muốn hỏi chú Hoắc -người giám hộ cô tin tưởng nhất xem phải làm sao bây giờ.
Có điều khi nhớ tới chú Hoắc, cô lại nhớ đến chuyện vân tay. Cố Niệm Chi hít sâu hai lần rồi cười nói: “… Lớp trưởng, anh xóa vân tay của em trong điện thoại của anh đi. Người… người nhà em nói như vậy không hay lắm…”
“À.” Mai Hạ Văn nhìn cô, trong lòng cũng thấy hôm qua mình bị ấm đầu nên hành động quá lỗ mãng, không biết có dọa cô sợ không: “Được, để anh xóa đi. Có điều, em phải đồng ý để anh theo đuổi em, được không?” Mai Hạ Văn nói rồi mở điện thoại ra thì phát hiện vân tay của Cố Niệm Chi không còn ở nơi lưu trữ nữa.
Chẳng lẽ lần trước cậuta không lưu?
Mai Hạ Văn đưa điện thoại cho Cố Niệm Chi nhìn: “Em nhìn xem, lần trước không lưu, thế nên không cần xóa.”
Cố Niệm Chi nhìn thoáng qua, yên lòng vỗ ngực rồi cười đáp: “Cảm ơn lớp trưởng.”
“Vậy là em đồng ý à?” Mai Hạ Văn truy hỏi.
Thẳng thắn thổ lộ như thế, khiến trong lòng Cố Niệm Chi lặng lẽ dấy lên cảm xúc khác thường, nhịp tim đập mạnh làm cô không biết phải đáp lại ra sao.
Cô rũ mắt xuống, một lát sau, lại ngước lên len lén nhìn Mai Hạ Văn.
Đúng lúc này Mai Hạ Văn quay sang, ánh mắt nghiêng nghiêng, bên môi ẩn hiện ý cười.
Tim Cố Niệm Chi lại giật thót, lập tức quay đầu sang chỗ khác, ngắm nhìn phong cảnh vụt qua bên ngoài cửa sổ.
Lòng cô thật sự rất loạn…
Có nên gọi điện hỏi chú Hoắc không nhỉ?
Dù sao anh cũng là người giám hộ của cô, nhưng có nên hỏi anh những việc thế này không?
Cố Niệm Chi thấp thỏm, thật lòng lời Mai Hạ Văn nói đã nhen nhóm trong cô mong chờ một lần nếm trải hương vị của tình yêu. Nhưng chỉ cần nhớ đến vẻ mặt nghiêm nghị, lời nói cẩn trọng của Hoắc Thiệu Hằng, cô đâm ra sợ hãi…
Tuy nhiên thiếu nữ sắp tròn mười tám tuổi luôn có khao khát với tình yêu.
Trong thời đại mối tình đầu ở tuổi mười bốn rất phổ biến này, cô mười bảy tuổi muốn yêu đương cũng đâu tính là quá nhỏ?
Chỉ có điều trải nghiệm của cô khá đặc thù, mười hai tuổi theo Hoắc Thiệu Hằng tới quân doanh, không có cơ hội thích hợp để yêu đương với con trai.
Vì năm mười sáu tuổi đó muốn lên đại học, nên mới đến thành phố C.
Bình thường nghe ba người bạn ở cùng ký túc huyên thuyên về kinh nghiệm tình trường của mình, không phải trong lòng cô không thấy hâm mộ…
Hay là thử một lần đi?
Trái tim Cố Niệm Chi nhảy nhót vui vẻ, nhưng lại không dám nói ra.
Có lẽ cô nên nói với Hoắc Thiệu Hằng một tiếng, nếu anh không đồng ý, cô sẽ từ chối lời tỏ tình của Mai Hạ Văn.
“Em có đồng ý không?” Mai Hạ Văn liếc nhìn Cố Niệm Chi một chút rồi lại cười hỏi: “Đâu phải ép em đồng ý làm bạn gái của anh ngay, chỉ là cho phép anh theo đuổi em thôi.”
Sắp tốt nghiệp rồi, chỉ còn mấy tháng nữa là mỗi người mỗi ngả, cậuta không muốn bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này.
Khoa Luật của bọn họ có rất nhiều cô gái xinh đẹp tài giỏi, nhưng dường như đều là kiểu người mưu trí, tháo vát, chỉ cần liếc mắt thoáng qua cũng có thể nhìn thấu lòng người.
Nên những cô gái hoạt bát đáng yêu, lại thông minh lanh lợi, đơn thuần đáng yêu như Cố Niệm Chi vẫn được yêu thích hơn.
Ví dụ như đa số con trai trong lớp họ đều tán đàn em năm nhất, năm hai, rất ít người ngỏ lời với bạn học nữ trong lớp cũng vì nguyên nhân này.
Dù Cố Niệm Chi học cùng lớp với họ, nhưng vẫn còn nhỏ, không khác với nữ sinh năm nhất mới vào trường là bao. Hơn nữa bọn họ đã học cùng lớp hai năm, hiểu rõ lẫn nhau, sẽ đáng tin hơn khi theo đuổi đàn em khóa dưới từ đầu.
Mai Hạ Văn thản nhiên nhìn đường phía trước, tươi sáng và rộng mở như cuộc đời của cậuta vậy.
Cố Niệm Chi thu hồi tầm mắt từ cửa sổ xe, hơi bối rối cúi đầu. Cô đưa tay phủi phủi váy len màu xám lông dê, vụng về đáp: “… Lớp trưởng, em phải trả lời anh thế nào bây giờ?”
“Khó trả lời thế sao? Vậy anh coi như em ngầm đồng ý nhé.” Mai Hạ Văn mỉm cười: “Nếu đã vậy, việc đầu tiên em đừng gọi anh là lớp trưởng nữa, như vậy xa cách quá. Gọi anh là Hạ Văn đi, người nhà đều gọi anh như vậy.”
Cách gọi này đủ để thể hiện được thân mật trong mối quan hệ giữa hai người, nhưng không quá nổi bật khác người.
Cố Niệm Chi lí nhí trả lời một tiếng: “… Vâng.”
Dường như giọng nói còn mang theo chút run rẩy, dù âm thanh không lớn, nhưng văng vẳng bên tai Mai Hạ Văn rất lâu, lưu luyến mãi không biến mất.
Cậuta siết chặt tay lái, không ngờ một chữ “vâng” đơn giản của Cố Niệm Chi lại khiến cõi lòng xao động đến vậy.
Có lẽ tình cảm cậuta dành cho cô nhiều hơn những gì vẫn nghĩ?
Trong suốt quãng đường còn lại đến trường, hai người đều im lặng không nói, như thể đã đạt tới sự ăn ý nào đó.
Đến trường học, Mai Hạ Văn đỗ xe trước ký túc xá nữ.
Cậuta xuống xe trước, giúp Cố Niệm Chi lấy vali ra khỏi cốp, sau đó đeo ba lô của cô lên vai và đưa cô về phòng.
Bình thường nam sinh không thể bước vào ký túc xá nữ, nhưng Mai Hạ Văn làm lớp trưởng bốn năm, quản lý ký túc xá nữ đã quen cậuta từ lâu, nên khi nhìn thấy cũng chỉ xua tay để cậu tavào trong.
Mai Hạ Văn lễ phép gật đầu chào cô quản lý ký túc xá đứng tuổi: “Bạn lớp cháu vừa khỏi bệnh, hôm nay trở lại trường.”
Cô quản lý ký túc xá nhận ra Cố Niệm Chi.
Sinh viên nhỏ tuổi nhất khoa Luật, cũng là người học giỏi và có thành tích tốt nhất.
“Niệm Chi, cháu khỏi ốm rồi à?” Quản lý ký túc xá híp mắt niềm nở chào cô: “Lớp trưởng của các cháu có trách nhiệm lắm, một ngày ba lần lại đến xem cháu đã quay lại chưa.”
Cố Niệm Chi cười gật đầu, đưa một túi quà nhỏ cho quản lý: “Cảm ơn cô, đây là chút tấm lòng của cháu.”
Gói quà nhỏ này vốn không tính là hối lộ nên cô quản lý cũng thoải mái nhận lấy.
Hai người lên lầu, đẩy cửa phòng ký túc xá ra, ba người bạn trong phòng lập tức hét ầm lên.
“Niệm Chi, em quay lại rồi!”
“Em đã khỏi hẳn chưa?!”
“Lớp trưởng có lòng đi đón em à? Em phải cố gắng cảm ơn lớp trưởng đấy!”